Tạ Thanh Dư vẻ mặt không còn chút sợ hãi nào, nàng có chút không thể tin nhìn Bạch Trì.

"Sư tôn?"

Bạch Trì sắc mặt không đổi, đôi mắt lạnh lùng quét về phía Tạ Thanh Dư.

Hắn có ý giữ gìn đồ đệ mới thu này, nhưng không nhiều lắm.

Tạ Thanh Dư thấy rõ ánh mắt hắn, tức khắc cắn môi, quay đầu đối Ngự Đan Liên nói: "Thực xin lỗi, sư thúc, là ta vô lễ."

Nói xong câu đó, móng tay nàng gần như cắm vào lòng bàn tay, môi cũng cắn đến bật máu.

Trong mắt Bạch Trì xuất hiện một tia trắc ẩn.

Đồ đệ hắn hôm nay chịu ủy khuất rồi.

Bạch Trì khẽ suy tư, trực tiếp từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh linh kiếm.

Thanh kiếm này lam tâm hoàng biên, trên thân kiếm có hoa văn màu xanh lục xen kẽ, thân kiếm tản ra ánh sáng xanh biếc.

"Thanh Dư, đây là vi sư cho con lễ bái sư, lấy máu nhận chủ đi."

Thanh kiếm này vừa xuất hiện, chưởng môn cũng ngoài ý muốn nhìn sang.

Mà cái kẻ mặt xỏ giày phía trước giễu cợt Ninh Triều trực tiếp kinh hô lên:

"Lục giai thượng phẩm linh kiếm! Đây chính là linh kiếm ít nhất phải luyện khí sư Hóa Thần kỳ mới có thể luyện ra! Bạch Trì tôn thượng thế nhưng đem linh kiếm trân quý như vậy, cấp cho một đồ đệ gần như Luyện Khí làm lễ bái sư sao!"

Bạch Trì rất hưởng thụ thái độ này, mặt hắn lạnh tanh, không chút để ý nói: "Làm thầy người khác, tự nhiên trong khả năng cho đồ đệ những thứ tốt nhất."

Linh kiếm của Bạch Trì quả thực hữu dụng, trực tiếp đem ánh mắt và đề tài của mọi người đều dẫn tới thanh kiếm kia.

Xung quanh một mảnh tiếng khen ngợi, không ai còn chú ý đến Ngự Đan Liên và Ninh Triều đang trừng mắt nhìn nhau.

Hóa Thần đều giả tạo như vậy sao?

Ngự Đan Liên trong lòng thầm nhủ một câu, sau đó nàng nhỏ giọng nói với Ninh Triều: "Sư phụ, chúng ta có thể rời khỏi đây không?"

Nàng tuy rằng cũng muốn xông lên tát cho Tạ Thanh Dư đang đắc ý kia một cái rồi đào lại linh căn, nhưng bất đắc dĩ thực lực không cho phép.

Tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười vạn năm không muộn.

Thân là một người xuyên không, nàng cảm thấy thập phần tự tin vào hào quang nhân vật chính còn chưa tới của mình.

Ninh Triều cúi đầu nhìn nàng.

Cái đầu nhỏ nhắn của tiểu đồ đệ này, vừa rồi chỉ trích một đám người Cửu Huyền Kiếm Môn dũng cảm như vậy, hiện tại sao lại bộ dáng nhỏ bé yếu đuối như vậy?

Chẳng lẽ bị dọa rồi?

Ninh Triều tức khắc ôn nhu nói: "Con muốn lễ bái sư như thế nào? Nói cho sư phụ."

Ngự Đan Liên ngẩn ra một chút, nhìn về phía Ninh Triều đã trở nên ôn nhu trở lại.

Muốn cho nàng lễ bái sư sao?

Sư phụ tiện nghi này là lòng tự trọng nổi lên, không muốn bị Bạch Trì so sánh sao?

"Cái gì cũng được, con cứ nói."

Ngự Đan Liên biết hắn chỉ là một Trúc Cơ, có thể có thứ tốt gì?

Nhưng nàng cũng không đành lòng tổn thương tự tôn của hắn, vì thế nói:

"Con hơi đói bụng, muốn ăn đồ, sư phụ cho con chút gì ăn đi."

Trong mắt nàng, dù chỉ là tùy tiện cho một quả tử, đồ sư phụ tiện nghi cho, cũng tốt hơn lục phẩm linh kiếm của Tạ Thanh Dư!

"Hảo."

Ninh Triều ôn nhu cười, sau đó, hắn đưa tay ra, một con chim màu xanh lơ đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.

Con chim to bằng con gà mái già, đã mất đi hơi thở sự sống.

Nhưng một đạo hơi thở khủng bố cường đại, vẫn lan tỏa ra từ trên người con chim kia.

Người tu vi từ Trúc Cơ trở lên đều ngây người, mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Ninh Triều.

Ngay cả Bạch Trì cũng biến sắc mặt, đột nhiên đứng lên, trừng trừng nhìn chằm chằm con chim trên tay Ninh Triều.

"Cửu giai linh thú, huyền điểu! Huyền điểu có huyết mạch phượng hoàng, cốt điểu là tài liệu luyện khí tốt nhất, huyết nhục cũng là tài liệu luyện đan tốt nhất, Ninh Triều, ngươi làm sao có được huyền điểu!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play