Từ đằng xa có một bóng người hớt hải chạy tới thì ra là Phúc Tử đi tìm mèo.
Gương mặt trắng trẻo đầy hoảng loạn, đến khi thấy Cẩn Vinh và mèo ở cùng một chỗ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vội quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến đại nhân, bệ hạ.”
Nghe Phúc Tử kể lại chuyện hôm nay Cố Tiêu Tiêu chủ động bước vào bồn cát mèo, Cẩn Vinh còn tưởng cả ổ cát bị nàng bới tung.
Cẩn Vinh nhấp ngụm trà, lại hỏi tiếp: “Tiểu Tiểu có dùng được không?”
Phúc Tử buồn bã lắc đầu: “Bồn cát không lưu lại chút dấu vết nào, vừa rồi Tiểu Tiểu lao ra ngoài, có lẽ là muốn tìm một nơi yên tĩnh hơn để... giải quyết.”
Nghe vậy, Cẩn Vinh nhíu mày, khẽ liếc về phía Cố Tiêu Tiêu. Con mèo nhỏ kia lúc này đang ngồi chồm hổm dưới đất, thân hình vằn vện vểnh đuôi lên cao, lộ ra hai cái tai cụp rõ ràng.
“Từ biểu cảm và dáng vẻ, vi thần cảm thấy... Tiểu Tiểu hình như tâm tình không tốt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play