Hoàng hôn buông xuống.
Ánh tà dương đỏ rực như máu nhuộm cả không gian.
Những con quạ đen chao liệng trên bầu trời, vây quanh một thôn xóm tiêu điều, tiếng kêu thê lương vọng lại, khiến lòng người thêm phần lạnh lẽo.
Cánh cửa sổ gỗ mục nát rơi rụng tả tơi trên mặt đất. Mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm người ta buồn nôn.
Giữa khung cảnh hoang tàn của thôn trang sau cuộc tàn sát, hai bóng người cõng hành lý nặng trĩu lặng lẽ bước ra từ con đường ngập ngụa thi thể.
Trong ánh hoàng hôn tàn lụi, bóng dáng họ đổ dài lênh loang, mang theo vẻ cô độc và mịt mờ.
“Nghe nói gì chưa? Thôn Diệp gia ở kế bên bị quan phủ san bằng rồi, già trẻ không sót một ai, không một người sống sót!”
“Ai, loạn lạc thế này, chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra.”
“Ta lại nghe nói có bốn đứa trẻ trốn thoát được, quan phủ còn hạ lệnh truy nã, đang ráo riết lùng bắt khắp nơi đấy.”
“Đến trẻ con cũng không tha, cái thôn Diệp gia kia đã phạm phải tội tày trời gì vậy?”
“Quan muốn dân chết, cần gì lý do…”
Năm năm sau.
Cửu Châu, Bắc Manh.
Đầu xuân.
Cỏ non mơn mởn, chim oanh hót vang.
Một phiên chợ nhỏ nằm rải rác vài quán ăn thưa thớt.
Người qua lại vắng vẻ đến đáng thương.
Một chàng thiếu niên mặc áo nho sinh, thắt lưng đeo thanh kiếm dài ba thước, tay ôm một quyển sách đã ngả vàng, dắt theo một con trâu đen to lớn. Trên lưng trâu còn treo một cái bọc hành lý, chậm rãi bước đi trên con đường đá sỏi gồ ghề.
“Ôi chao, Diệp gia lão đại, lại mua củ cải cho con trâu Đại Hắc nhà cậu đấy à?”
Ánh mắt thiếu niên thanh tú, sâu thẳm, khóe miệng khẽ nở một nụ cười.
“Vâng, Đại Hắc nhà tôi thích ăn củ cải.”
“Hôm nay thịt tươi ngon lắm, cậu có muốn mua một ít không? Tôi bớt cho cậu chút đỉnh.”
Thiếu niên theo phản xạ sờ nhẹ vào hông, rồi lịch sự cười nói:
“Lần sau vậy.”
Nói xong, chàng dắt trâu đi về phía đầu chợ bên kia.
Bà Vương bán thịt lẩm bẩm:
“Thật không hiểu nổi, nhà thì bao nhiêu miệng ăn, lại đi mua củ cải cho trâu.”
Ông lão bán rau bên cạnh tiếp lời:
“Tôi nghe người ta nói Diệp gia lão đại này là một đạo sĩ trừ yêu, kiếm được không ít tiền đấy, bà nhìn thằng út nhà nó xem, nuôi béo ú nu à.”
“Béo gì mà béo, hai hôm trước tôi còn thấy thằng bé ngồi bên đường gặm cỏ đấy. Kiếm được bao nhiêu cũng không đủ nuôi bốn đứa, thật khổ cho cái thằng Diệp gia lão đại.”