Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
12.
Tôi biết rất rõ vì sao trang nhật ký này lại dấy lên làn sóng dư luận lớn như vậy.
Nửa năm sau khi quay xong 《Giấc Mộng Thẳm Sâu》, tôi dựa vào chính mình để tự chữa lành.
Tưởng rằng đã vượt qua được cú sốc ấy.
Nào ngờ, ác mộng mới chỉ vừa bắt đầu.
Để tạo đề tài, tổ sản xuất 《Giấc Mộng Thẳm Sâu》 đã nhắm vào tôi—một nữ diễn viên không hậu thuẫn, không địa vị.
Bộ phận truyền thông chi tiền cho các tài khoản marketing.
Các tiêu đề tràn ngập khắp nơi:
#Sốc: Diễn viên nữ liều mạng đến mức nào để nổi tiếng?
#Sao hạng bét bất chấp tất cả để gây chú ý
Tin giả nhiều vô kể.
Tôi leo lên hot search.
Tăng thêm 100.000 người theo dõi—toàn là anti-fan.
Tin nhắn riêng toàn là lời chửi rủa bẩn thỉu.
Đó có lẽ là đêm dài nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi vừa khóc vừa gọi cho Trì Mặc.
Nhưng chỉ toàn báo máy bận.
Bất lực, tôi phải tự chạy đến phim trường nơi anh ấy đang quay.
Tôi muốn giải thích rõ mọi chuyện.
Nhưng vừa tới nơi, lại đúng lúc anh đang quay cảnh hôn.
Fan couple reo hò chụp ảnh rần rần.
Tôi đội mũ và đeo khẩu trang, chui rúc như con chuột trong cống, nép mình trong bóng tối.
Để tránh gây chú ý, tôi chui vào xe nghỉ của Trì Mặc từ sớm, chờ anh ấy trở lại.
Ngồi suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng đợi được anh quay về xe.
Tôi đứng dậy nắm lấy tay anh—
Nhưng anh lập tức hất tôi ra mạnh mẽ.
“Đừng chạm vào tôi.”
Ánh mắt ghê tởm của anh ấy, tôi đến chết cũng không thể quên.
“Hạ Chi, cô vì muốn nổi tiếng mà dám làm ra mấy chuyện như vậy sao?”
“Tốt nhất ở yên trong nhà đi.”
“Đừng ra ngoài làm mất mặt nữa.”
Mắt tôi đỏ hoe, nước mắt không ngừng trào ra.
“Trì Mặc, anh thật sự nghĩ em như vậy sao?”
Trì Mặc cười lạnh: “Tôi mất ngủ cả đêm vì cô, cô biết không? Tôi rất muốn đứng ra bảo vệ cô, nhưng ảnh chụp đâu phải giả.”
Tôi lau nước mắt, gắng giải thích: “Là đoàn phim đột ngột thêm cảnh đó, em hoàn toàn không biết sẽ bị cắt dựng như vậy...”
Trì Mặc cười khinh: “Thêm cảnh mà cô tự mình diễn hở hang như vậy? Cô không thể từ chối à?”
“Thật rẻ mạt.”
Ba chữ ấy như dao cạo.
Cắt xé thẳng vào tim tôi.
Tôi sững người tại chỗ, không thở nổi.
Tám năm bên nhau—
Trì Mặc lại nghi ngờ tôi.
“Em làm sao có thể là loại người như vậy? Tám năm rồi, anh vẫn không hiểu em sao?!”
Tôi mất hết lý trí.
Tiếng gào của tôi vang vọng—
Lớn đến mức fan bên ngoài nhạy bén phát hiện ra.
Một nhóm người gào lên chạy đến: “Trong xe Trì Mặc có tiếng con gái!”
Nực cười thật.
Ngay cả trong hoàn cảnh đó,
Tôi vẫn theo bản năng kéo rèm cửa xuống.
Sợ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Trì Mặc.
Chẳng bao lâu, xe của anh bị fan vây kín.
Trì Mặc cau mày, sắc mặt u ám.
Anh ta ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Hạ Chi, cô đúng là thâm độc.”
“Cũng đúng, cô còn dám cố ý lộ hàng cơ mà.”
Tôi cố nén cơn giận, hạ giọng:
“Chúng ta đã ở bên nhau tám năm rồi, tại sao anh không tin em?”
Trì Mặc cười khẩy:
“Có gì không thể chứ? Cô chẳng phải năm 18 tuổi suýt nữa đã... với người ta rồi sao?”
Tôi chết lặng.
Thì ra—
Khi người ta đau đớn đến cực điểm,
Sẽ không thể thốt ra lời nào nữa.
Ngày hôm đó, để làm rõ hiểu lầm,
Công ty đã tung tin rằng tôi là fan cuồng đeo bám anh ta.
Tôi ngồi một mình trên ghế sofa, ôm tờ giấy đăng ký kết hôn,
Nhìn suốt cả đêm.
13.
Ngày 28 tháng 2 năm 2023
Nhật ký à, hôm nay trời mưa cả ngày.
Khiến em nhớ lại mùa hè năm 18 tuổi.
Năm đó, em đỗ đại học.
Trẻ mồ côi như em có thể xin trợ cấp khi vào đại học.
Chỉ là, khi em đến gặp viện trưởng để làm đơn xin...
Ánh mắt ông ta điên loạn.
Miệng đầy mùi thuốc lá dí sát lại gần em.
Ánh mắt dâm ô, bệnh hoạn ấy đến giờ em vẫn không quên được.
“Hạ Chi à, con lớn rồi, xinh đẹp quá đi.”
“Muốn trợ cấp đại học à, đơn giản thôi, ngủ với ta một đêm.”
“Hạ Chi, mấy chị con trước đây đều như thế cả.”
Em phản ứng rất nhanh, dốc toàn lực đá thẳng vào hạ bộ ông ta.
Lúc ông ta đau đớn gập người.
Em liều mạng bỏ chạy.
Giày cũng rơi mất, chẳng còn tâm trí mà quay lại nhặt.
Em chạy thẳng đến công viên.
Vừa run vừa thở dốc, nghĩ rằng mình đã thoát nạn.
Nhưng rồi, một tên lang thang túm tóc kéo em ra sau gốc cây.
Cũng chính lúc đó, Trì Mặc xuất hiện.
Anh ấy đã cứu em.
Dù lúc đó anh ấy đang khổ sở vì chuyện tiền nong, vẫn hào phóng mời em ăn một bữa cơm.
Nhận ra em chẳng có một xu, anh ấy còn thuê cho em một chiếc xe điện.
Em giao đồ ăn một thời gian, mới có chút tiền tiết kiệm.
Em biết, nếu không có Trì Mặc,
Có lẽ em đã không sống sót qua hôm đó.
Ngày xác định quan hệ, em kể cho anh ấy nghe rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Kể cả về tên viện trưởng đó.
Anh ấy giận dữ nói: “Lần sau mà gặp lại hắn, anh sẽ đánh cho hắn tàn phế.”
Thế mà…
Bây giờ anh ấy lại nói—
“Cô 18 tuổi không phải suýt nữa đã ngủ với người ta rồi sao?”
Nhật ký à…
Em đau lòng quá.
Trì Mặc à…
Anh hiểu em.
Nên anh càng biết nơi nào đâm vào mới đau nhất.
Đúng không?
Máy quay một lần nữa hướng về phía Trì Mặc.
Anh ta cúi đầu: “Rõ ràng hôm đó tôi chỉ nói trong lúc tức giận...”
MC cười lạnh: “Nhưng rõ ràng anh không hề tin vợ mình, đúng không?”
Trì Mặc bắt đầu phản bác: “Lỡ đâu đây chỉ là tẩy trắng thì sao…”
14.
Ngày 3 tháng 10 năm 2023
Nhật ký à…
Em thật sự không biết phải làm sao nữa.
Bọn họ thật đáng sợ.
Anti-fan đứng dưới khu nhà em giơ băng rôn: “Hạ Chi cút khỏi giới giải trí”.
Họ ghép ảnh tang lễ của em, lan truyền vô số tin đồn ác ý.
Em chỉ đi đổ rác thôi cũng có thể bị ném trứng thối.
Trì Mặc vì sợ bị liên lụy.
Chọn cách rời khỏi căn nhà thuê chúng em đã sống suốt sáu năm.
Anh ấy quay lưng lại thu dọn hành lý.
Anh ấy nói:
“Tôi đã đóng trước cho cô hai năm tiền nhà rồi.”
“Cô đừng gây rối thêm nữa.”
“Mỗi tháng ba nghìn, đủ chứ?”
Em tựa vào khung cửa.
Cả đêm không chợp mắt.
Sau một đêm suy nghĩ.
Em đã quyết định.
Em sẽ kiện đoàn phim 《Giấc Mộng Thẳm Sâu》.
Em sẽ kiện đám anti phá hoại cuộc sống của em.
Em sẽ đấu tranh bảo vệ quyền lợi của mình.
Em tuyệt đối không chịu thua!
Đọc đến đây.
Trì Mặc nhíu mày: “Nếu những tin đồn đó là giả, sao Hạ Chi không kiện luôn từ đầu?”
“Dù bằng chứng khó tìm, nhưng ít ra vẫn có cơ hội phản công.”
Cư dân mạng bắt đầu nhao nhao:
— “Đúng đó.”
— “Thật ra mấy chuyện đó là thật, Hạ Chi chỉ đang tẩy trắng bằng nhật ký thôi.”
— “Nhưng mà, người đã chết rồi thì còn tẩy trắng làm gì?”
— “Mấy bạn kia không hiểu rồi, viết nhật ký thì ai mà chẳng nói dối chứ.”
MC liếc qua phần bình luận:
“Có vẻ mọi người đều cùng một thắc mắc với tôi: rõ ràng Hạ Chi từng muốn kiện đoàn phim, vậy sao sau đó lại không làm nữa?”
“Vậy hãy cùng xem trang tiếp theo.”
15.
Ngày 3 tháng 11 năm 2023
Nhật ký à.
Anh biết không?
Em không thể kiện đoàn phim nữa rồi.
Thật ra em có đầy đủ bằng chứng.
Lúc đạo diễn đưa ra yêu cầu quay cảnh vô lý, em đã kịp thời bấm nút ghi âm.
Ghi lại trọn vẹn hơn một tiếng đồng hồ, bao gồm cả quá trình quay phim.
Nhưng em không thể kiện họ được nữa.
Hy vọng đúng là thứ khủng khiếp nhất trên đời.
Buổi sáng, em gửi thư luật sư đến đoàn phim.
Buổi chiều, công ty thông báo em có vai diễn.
Trời ơi, hôm đó em vui đến mức nào đâu.
Em chạy xe điện nhỏ mà Trì Mặc từng tặng.
Dù bị anti ném đá dọc đường, em vẫn cười.
Khoảnh khắc ấy là chút hạnh phúc hiếm hoi trong suốt thời gian dài.
Nhưng khi đến công ty, em mới biết—
Tất cả chỉ là lừa dối.
Nụ cười còn chưa tắt hẳn trên môi thì điện thoại đã bị quản lý giật mất.
Anh ta kéo em vào một căn phòng đen kín.
Trong đó tối như mực.
Em đập cửa điên cuồng, lòng bàn tay bật máu nhưng không có lấy một tia sáng.
Em tuyệt vọng tựa vào cánh cửa.
Cầu mong một phép màu.
Nhưng không có gì cả.
Không biết qua bao lâu.
Giọng em khản đặc, không thể cất lời.
Em thậm chí không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Trong căn phòng tối đó, em không phân biệt nổi ngày và đêm.
Dần dần, em từ bỏ giãy giụa.
Vừa định nhắm mắt lại.
Một tiếng sấm khiến em giật nảy người.
Em rất sợ sấm sét.
Ngày xưa, mỗi lần trời mưa sấm chớp, Trì Mặc luôn ở bên dỗ dành em.
Bây giờ… em không biết anh đang ở đâu nữa rồi.
Tiếng sấm cứ thế vang lên từng hồi.
Những tiếng nổ xé tai làm em nhớ lại nỗi ám ảnh thời thơ ấu.
Khi chúng em không nghe lời, viện trưởng sẽ bắt phạt đứng dưới trời sấm chớp.
Tiếng sấm vang vọng như muốn xé toạc màng nhĩ.
Nhưng đáng sợ nhất không phải là tiếng sấm.
Mà là tia sét bất ngờ giáng xuống, có thể lấy mạng bất kỳ lúc nào.
Sự sợ hãi từ điều không biết trước chính là thứ đáng sợ nhất.
Cơn ác mộng thời thơ ấu kéo em rơi vào vực thẳm.
Trong bóng tối, em bịt tai lại thật chặt.
Tưởng tượng có ai đó sẽ đến cứu mình.
Nhưng không ai cả.
Hình như có giọng người nói chuyện ngoài kia.
Nghe kỹ... giọng đó quen lắm.
Hình như là của Trì Mặc.
Nhưng em không chắc.
Dù có thật là anh, em cũng chẳng thể gọi nổi nữa rồi.
Em bị nhốt suốt một ngày một đêm.
Khi được lôi ra, ánh sáng chói lòa suýt đâm mù mắt em.
Em bị quản lý kéo lê như rác đến phòng họp.
Ở đó là nhà sản xuất và đạo diễn của 《Giấc Mộng Thẳm Sâu》.
Thì ra, những gì họ làm—
Chỉ vì em dám định kiện họ.
Họ cười sung sướng.
Giống hệt tên viện trưởng năm xưa.
Toàn thân em không còn chút sức lực.
Chỉ khẽ lảo đảo liền quỳ sụp xuống sàn.
Xung quanh vang lên những tràng cười lạnh lẽo.
Em chết lặng, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Bọn họ...
Nói ra những lời độc ác nhất.
Từng bản hợp đồng bị ném thẳng vào mặt em.
Em đau đến mức không nói nổi thành lời.
“Hạ tiểu thư à, đừng không biết điều như thế.”
“Hạ tiểu thư, nếu cô dám kiện, tôi sẽ kiện cô vi phạm hợp đồng, kiện đến mức cô vào tù luôn.”
“À đúng rồi, còn chồng cô nữa, cho anh ta ngồi tù cùng nhé.”
Đọc đến đây, thái độ của cư dân mạng bắt đầu thay đổi hoàn toàn:
— “Thật hay giả vậy trời? Nếu thật thì quá khốn nạn rồi!”
— “Má ơi, tôi sẽ đến tận đoàn 《Giấc Mộng Thẳm Sâu》 và công ty quản lý kia tính sổ!”
— “Tôi... tạm thời giữ quan điểm trung lập.”
Trì Mặc đứng chết trân tại chỗ.
Anh ta dường như không ngờ—
Tôi đã phải trải qua những chuyện như thế.
Những điều đó, tôi chưa từng nói với anh ấy.
Thật ra, em muốn nói lắm.
Nhưng lúc đó anh mải mê "couple" với người khác.
Tin nhắn em gửi, anh thấy phiền.