7 giờ tối, mây đen còn chưa tan, nhưng một vùng biển riêng nào đó vẫn sáng như ban ngày.

Chiếc du thuyền đậu cách đó không xa, trông vô cùng xa hoa, cao 4 tầng, thậm chí còn có sân bay cho trực thăng, giờ phút này đang yên lặng trên mặt biển, giống như một con dã thú thời xưa đang ngủ say trong biển sâu, vừa thần bí vừa đáng sợ.

Tần Mang và những người khác dưới sự hướng dẫn của nhân viên lần lượt bước lên boong tàu chính.

Nhân viên chỉ là một khu bán lộ thiên cách đó không xa: “Bên trong là khu yến tiệc, vì điều kiện thời tiết nên chuyến đi ra biển đã bị hủy bỏ, mời các vị cứ tự nhiên.”

Nhìn từ xa, có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt của đám đông bên trong.

Tần Mang vén váy, chuẩn bị tiến vào nhập tiệc.

Vừa đi được một bước, đột nhiệt bị Mạnh Thính kéo vào một góc: “Đừng vội vàng.”

Bị anh ta kéo như vậy, cánh tay mảnh khảnh của Tần Mang hơi buông lỏng, vạt váy buông xuống, cô lạnh lùng liếc anh một cái: “Sao vậy?”

Mạnh Thính hạ giọng, nghiêm túc nói: “Anh đã nghe ngóng, Khương tổng – nhà sản xuất đã mời rất nhiều những người bạn trong giới hào môn đến tham dự, bọn họ chỉ cần phẩy tay là có thể phong sát những diễn viên nhỏ bé, yếu ớt như chúng ta. Vậy nên, chúng ta phải khiêm tốn, cung kính, nhất định không được đùa giỡn, nổi khùng lên như bình thường được.”

Xa xa, biển sâu đang yên tĩnh nhưng vẫn đầy huyền ảo và thần bí xinh đẹp, nhưng cũng không thể khiến tâm trạng của cô đang không tốt trở nên tích cực hơn.

Tần Mang rốt cuộc nhịn không được bật chế độ mỉa mai: “Em là tới gặp gỡ nhà đầu tư, hay là tới hành hương?”

“Hay là muốn em “ba quỳ chín lạy” bọn họ để bày tỏ sự tôn trọng và cung kính?”

Mạnh Thính đã quen với miệng lưỡi thâm độc của cô, cười cười, đưa điện thoại đã chuẩn bị sẵn từ lâu trong tay anh cho cô: “Vậy thì không cần, em cầm theo cái này là được.”

Gió làm tóc cô rối tung, cô gái mím môi, hàng mi mỏng đỏ rực rũ xuống—-

Cái mõ màu trắng trên nền đen màn hình điện thoại đặc biệt rõ ràng, gõ một cái liền hiện lên: Công đức +1

Tần Mang nhìn chằm chằm mấy giây: “Cái này….là cái gì vậy?”

Mạnh Thính mặt mày nghiêm túc: “Đây là ứng dụng gõ mõ online anh đặc biệt tải về cho em, chút nữa nếu em thật sự nhịn không được mà muốn tức điên lên, thì đi vào nhà vệ sinh để gõ mõ đi.”

Vừa nói, anh vừa gõ vừa nói: 

“Cộc cộc cộc”

“Bình tĩnh.”

“Tần Mang ~”

“Cộc cộc cộc”

“Bình tĩnh.”

“Tần Mang ~”

“….”

Cô vẫn còn chưa chính thức bước vào đâu.

Đầu Tần Mang bắt đầu ong ong, khả năng quản lý cảm xúc được mài giũa từ nhỏ suýt chút nữa thì biến mất tại chỗ.

Gõ cái gì mà gõ, bây giờ cô muốn gõ chết anh ta, đổi một người quản lý khác.

Tần Mang đầu ngón tay đè lên huyệt thái dương, nhắm mắt lại, chậm rãi phun ra hai chữ: “Câm ! Miệng!”

…….

Khu vực phòng tiệc rất lớn, gần như chiếm hết diện tích cả mặt sàn, bên trong đều là những người mặc trang phục lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp tao nhã, đâu đâu cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười tỉ mỉ không chút kẽ hở.

Tần Mang được Mạnh Thính đưa đến tầng cao nhất của du thuyền để chờ đợi, anh ta đi nghe ngóng xem vị trí của ông chủ ở chỗ nào.

Cô gái mặc một chiếc váy dài nhung màu đen, mái tóc dài uốn xoăn buông xõa trên tấm lưng trần trắng nõn nà, đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ mọng, lông mày thanh tú, lặng lẽ ngồi trên ghế sofa lộng lẫy mà tinh xảo, giống như một bức tranh cổ điển muôn màu muôn vẻ, đủ để thu hút mọi ánh nhìn.

Trong nửa giờ, Tần Mang đã thu thập được một xấp “thẻ bài” từ những người hâm mộ, cô tùy ý đùa nghịch, bộ bài dần trở nên lộn xộn.

Giây tiếp theo.

Một “thẻ bài” mới với nền vàng trắng xuất hiện trước mặt cô.

“Tần tiểu thư, tôi là Thần Độ của công ty Khoa Học Kỹ Thuật Du Thần, tôi…..”

Tần Mang rũ mi xuống, ánh mắt dừng trên danh thiếp.

Cái thứ 14.

Chủ tịch Thần Độ.

Nghĩ đến những lời Mạnh ca ngàn vạn lần dặn dò —-Tất cả những người này đều không thể đắc tội.

Khóe môi Tần Mang lạnh lùng cong lên, đối với trường hợp này có chút nhàm chán.

Cô lịch sự cười, ngửa lòng bàn tay lên: “Cảm ơn, đặt lên trên đi.”

Tất nhiên, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện rằng cảm xúc không hề chạm với đáy mắt cô.

Thần Độ sửng sốt.

Nhìn xấp danh thiếp dày cộp trong lòng bàn tay cô, tay đang cầm danh thiếp đặt lên không xong, không đặt cũng không xong.

Có một cảm giác bị cô coi là người phát tờ rơi.

Tiểu Đồng đứng xem bên cạnh liền đưa tay che miệng, không tiếng động mấp máy môi nhắc nhở: “Lịch, sự”

Hàng lông mày xinh đẹp của Tần Mang cau lại: Cô rất lịch sự mà.

Thậm chí còn nói “cảm ơn” rồi đấy.

Do dự một giây, cô nghiêm túc bổ sung một chữ: “Cảm ơn…..ngài?”

Đều đã cảm ơn ngài rồi.

Đủ lịch sự rồi chứ!

Còn không đi?

Khó khăn lắm mới tiễn được vị phát tờ rơi đi, lại nhìn thấy một người đàn ông khác cầm ly champagne đi về phía mình.

Sự kiên nhẫn của Tần Mang đã hoàn toàn cạn kiệt, cô đột ngột đứng dậy, nói với trợ lý: “Em tìm Mạnh ca tới đây, chị đi bình tĩnh một chút.”

Từ “bình tĩnh” được thốt ra từ đôi môi đỏ mọng, như ngâm trong lửa.

Phòng trang điểm của du thuyền.

Dưới vòi nước kim loại lộng lẫy, dòng nước mát lạnh chảy xuống đầu ngón tay mảnh mai như sứ ngọc bích của cô gái, bắn ra từng tia nước nhỏ.

Rửa tay tầm một phút.

Tần Mang dựa vào gương trang điểm, chán nản mân mê cái mõ gỗ trên màn hình điện thoại.

Bình tĩnh.

Đây là chuyện người trưởng thành phải làm để xã giao.

Không thể chán ghét nó.

“Cốc cốc cốc cốc…”

Huhuhu!

Vẫn còn tức giận.

Nếu không phải vì…..cô tại sao lại phải vào giới giải trí để chịu cái tức giận này!

Không dễ gì mới có một vai nữ chính, lại còn bị người khác chen chân vào.

Còn phải xã giao.

Còn không thể tức giận.

Tần Mang càng gõ càng chán, cô nhướng mày nhìn bốn phía xung quanh.

Chiếc du thuyền này cực kỳ sang trọng, ngay cả phòng trang điểm cũng cực kỳ tráng lệ, mỹ phẩm dưỡng da dùng một lần đều là dòng cao cấp dành cho phụ nữ, điều này cho thấy, ông chủ bí ẩn này thực sự là một người hoang phí.

Cô phải mua một chiếc du thuyền siêu siêu sang chảnh để bù đắp lại cho trái tim nhỏ bé đã chịu ấm ức này của mình mới được.

Lúc này, bên ngoài cánh cửa đang khép hờ, có mấy người phụ nữ đang nói cười rôm rả.

“Tôi đã đếm rồi, tổng cộng 14 người, thật là có sức quyến rũ đó.”

“Người đẹp bình hoa thôi, không có chút kỹ thuật diễn nào, chắc là có chút kỹ thuật giường chiếu thôi, dựa vào loại quyến rũ này mà leo lên, tôi cũng không hiếm lạ gì.”

“Mọi người đoán tối nay cô ta sẽ lên giường của ai nào?”

“Du tổng? Chu tổng? Nghe nói gần đây cô ta cùng cô* Thẩm cạnh tranh vai nữ chính trong bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng], sẽ không phải là Khương….”

*老师: lão sư, dùng để xưng hô một cách tôn trọng, lịch sự trong giới giải trí.

Giọng nói của Diêu Đinh đột ngột im bặt.

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp điên đảo chúng sinh phản chiếu trong gương kia.

Cả không gian chìm trong im lặng.

Duy nhất——

“Cộc, cộc cộc, cộc cộc cộc cộc,…..” thanh âm gõ mõ không ngừng vang lên, có chút vội vã không có quy luật gì.

Người đứng đầu là Diêu Đinh phản ứng lại rất nhanh, bọn họ có năm sáu người cơ mà, còn phải sợ một mình Tần Mang sao. Vì vậy, cô ta cười ngọt ngào, nhưng khi nói ra, ngữ khí tràn đầy tức giận: “Hay là đương sự cho chúng tôi một đáp án chính xác đi.”

“Cô Tần, hôm nay cô muốn ngủ cùng ai?”

Diêu Đinh, một diễn viên ra mắt cùng thời điểm với cô, mặc dù xuất thân chính quy, nhưng luôn bị nhiệt độ của Tần Mang lấn át, gần đây là một bộ web drama nổi đình nổi đám, đúng là thời điểm phất lên như diều gặp gió.

Tần Mang làm như không nghe thấy cô ta nói gì, lông mi cụp xuống nghịch điện thoại, làn da trắng như tuyết, như một tia sáng mỏng manh.

Mặt không cảm xúc mà đếm số:

“990….”

“991….“

”…”

Tích lũy được 1000 điểm công đức.

Có thể đổi lấy một lần mất bình tĩnh là được nhỉ?

Thấy Tần Mang im lặng, Diêu Đinh coi cô như một kẻ hèn nhát.

Cô ta cầm đầu bước vào phòng trang điểm, giả vờ tốt bụng cười hỏi: “Cô Tần, còn chưa nghĩ ra sao? Có cần tôi đưa lời khuyên chút không?”

Mấy cô gái tuyến 18 đứng sau lưng cô ta phụ họa: “Chị Đinh, chị thật quá tốt bụng rồi.”

“1000.”

Vừa dứt lời, người phụ nữ đang lười biếng dựa vào gương lập tức đứng thẳng dậy, thản nhiên đặt điện thoại lên trên bàn trang điểm, sau đó tao nhã đi về hướng cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play