Cuối cùng cũng khiến người ta cười được rồi.
Vì vậy, Lục Giác lại mỉm cười và giơ ngón tay cái lên với cô.
Như thể đang nói, Cô Thỏ, giỏi lắm.
Ánh mắt của Tống Chiết Ý luôn dõi theo Lục Giác.
Nụ cười trên môi chưa từng vụt tắt.
Cô nghĩ, một Lục Giác dịu dàng như vậy, bất cứ việc gì cô làm cũng đều đáng giá.
Khi chơi bóng rổ xong, trời cũng đã tối, nên đi ăn tối ở gần đó, Lục Giác lái xe đưa Tống Chiết Ý về nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play