Không làm người mẫu đúng là quá phí của trời.
Hứa Chân nhanh chóng nói với Tống Chiết Ý: “Thỏ à, chị đã chọn được người rồi. Chị sẽ trao đổi với cậu ấy, quyết định xong sẽ liên lạc với em.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy đi thẳng về phía Lục Giác.
“Ngày mai em có rảnh không!”
Lục Giác đang cúi đầu trêu ghẹo con cá vẹt nép mình trong đám cây thủy sinh trong bể cá thủy tinh, một lúc sau mới lười nhác trả lời: “Có.”
Hứa Chân làm như không nghe thấy: “Ồ, nếu như đã không có, tại sao không đi làm chút chuyện thú vị.”
Tống Chiết Ý từ bệnh viện trở về nhà đã gần mười giờ. Sau khi thay bộ đồ ngủ ở nhà thoải mái, cô vùi mình vào trong chiếc chăn bông mềm mại. Đau đầu.
Hai giờ trôi qua, không đợi được câu trả lời của Hứa Chân, ít nhiều trong lòng cũng thấy hơi bất an. Nếu người đó không đồng ý thì sao.
Hạ Thành nghe theo lời dặn của bác sĩ, cần nằm trên giường nữa tháng, ngày mai chắc chắn không thể chụp được.
Việc chụp hình không thể bị hoãn lại.
Sản phẩm mới của Cẩm Tâm Tú lần này được phát hành chung với các thương hiệu khác, trong hợp đồng đã quy định thời gian phát hành sản phẩm mới rõ ràng, không thể vượt quá thời hạn. Vốn dĩ có rất nhiều thời gian, nhưng giai đoạn đầu nhà máy mà Cẩm Tâm Tủ hợp tác mắc lỗi về vẫn để vải vớc khiến thời gian tiến hành bị chậm trễ, thời gian đột nhiên bị rút ngắn, khiến bây giờ không dám chậm trễ một giây phút nào. Chuông vừa reo, Tống Chiết Ý lập tức ngồi dậy cầm điện thoại: “Chị Chân Chân, người mẫu mới có đồng ý không?"
"Chị mà ra tay thì đương nhiên thành công rồi." Tống Chiết Ý thở phào nhẹ nhôm, nhẹ giọng hỏi: “Là ai thế?" Hứa Chân: "Em trai khác cha khác mẹ của chị."
Tống Chiết Ý giật mình. Em trai của Hứa Chân, người đàn ông trên điện thoại... Cô lại nghĩ đến giọng nói mê hoặc kia, ôm chăn lăn lộn trên
giường, lỗ tai dường như lại nóng như lửa đốt. Ngày hôm sau, trước sáu giờ, xe của studio đến đón Tống Chiết Ý, đến núi Cừu Hồi mở khóa cảnh mới.
Tổng Chiết Ý ngồi xuống hàng ghế cuối cùng của xe buýt, trong cơn ngái ngủ nấc lên một tiếng, sương trắng đọng lại trong không khí lạnh giá.
“Tiểu Tống, ngủ không ngon sao?"
Chuyên gia trang điểm Triệu Sảng ngồi xuống bên cạnh Tống Chiết Ý.
“Ừ.” Tống Chiết Ý vỗ nhẹ lên gò má, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, giọng mũi mang theo chút mềm mại: “Tối hôm qua sau khi về nhà, giáo viên gửi báo cáo đồ án, gửi mail trả lời xong xuôi cũng đã gần hai giờ rồi.”
“Em nói xem em cái gì cũng không thiếu, sao lại khiến bản thân mệt mỏi như vậy.”
Triệu Sảng biết gia đình của Tống Chiết Ý khá giả, cô còn kiếm được rất nhiều tiền nhờ chụp ảnh, nên không hiểu lý do cô liều mạng như vậy.
Tống Chiết Ý khẽ cười, không nhiều lời.
Triệu Sảng cũng không quá bận tâm, nhìn tổ công tác rồi quay sang Tống Chiết Ý: “Tiểu Tống, người mới đó là ai vậy? Lão đại Hứa làm bộ bí ẩn quá.”
Đêm qua, Hứa Chân đã nói trong nhóm làm việc của buổi chụp hình này rằng sẽ có một người mẫu mới đảm nhận buổi chụp hình tiếp theo thay cho Hạ Thành.
Đã có 800 tin nhắn thảo luận trong nhóm về việc ai là người mẫu mới, cũng tag Hứa Chân vô số lần, cuối cùng cô ấy chỉ ném ra hai từ ngắn gọn——
Soái ca.
Câu trả lời này đúng kiểu nói như không nói, có chàng trai nào làm người mẫu mà không đẹp trai đâu?
Hứa Chân thực sự đã khơi dậy sự tò mò của mọi người.
Tống Chiết Ý có quan hệ tốt với Hứa Chân, nên Triệu Sảng nghĩ rằng cô ấy phải biết chuyện này.
“Em cũng không biết.”
Ngoại trừ việc anh là em trai khác cha khác mẹ của Hứa Chân, cô thực sự không biết gì về người mới này.
Đã ngủ bù một giấc ở trên xe mà trời còn tối, sau khi ra khỏi thành phố, , những ngọn đèn sáng trong ngoại ô giống như những ngôi sao thưa thớt.
Tống Chiết Ý lấy điện thoại di động ra.
Tin nhắn bùng nổ trong nhóm làm việc.
Cô nhấp vào xem thử, nửa giờ trước, cuối cùng Hứa Chân cũng tỏ lòng thương xót, gửi một bức ảnh để thỏa mãn sự tò mò của mọi người.
Đó là bàn tay của một người đàn ông.
Ngón tay thon dài khỏe khoắn, gân cốt ở mu bàn tay hơi cong nhô ra, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn bạc đơn giản.
Chuyên gia trang điểm Tiểu Triệu: [Gì đây ]
Hứa Chân: [Soái ca]
Đám đông trở nên điên cuồng.
[ A, trai trẻ đẹp trai đó là ai, ngon quá, nhìn tay đã thấy tuyệt đỉnh]
[Liếm màn hình, ưng bàn tay này nha]
[@Hứa Chân Cho người mới vào nhóm chơi cùng đi]
Anh Trình ánh sáng: [ Tỉnh táo chút, không thấy nhẫn trên tay người ta sao? Thay vì dán mắt vào người đã có gia đình, chẳng thà để ý đến anh Trình tháo vát này]
[Cảm ơn, vậy thì tôi thà độc thân còn hơn]
[+1]