Tống Chiết Ý mím môi cười ngượng ngùng: “Chị thích là được.”

“Chị vẫn luôn thích tác phẩm của em, cực kỳ sống động.”

Sau khi nói chuyện với Hứa Chân, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nam mơ hồ đang hỏi: “ Ai là thỏ? Bạn trai?”

Hứa Chân trả lời: “Bạn trai của em mới tên Thỏ ấy.”

“Em không có bạn trai.”

Giọng nói lười biếng của người đàn ông hòa vào tiếng đàn piano, trong một khoảnh khắc, Tống Chiết Ý cảm thấy giọng nói của anh cũng được chơi trên piano, nghe rất kiêu ngạo.

Tống Triết Ý xoa xoa lỗ tai.

Suy nghĩ bất chấp, có phải giọng nói hay đều giống nhau cả không.

Hứa Chân: “Thỏ à, em nói chuyện với hồ ly tinh này mấy câu đi, để cho cậu ấy xem em có phải đàn ông không.”

Lúc nghe được ba chữ hồ ly tinh này, Tống Thiết Ý sững sốt một chút.

Lần nữa nhớ đến Lục Giác.

Sau một hồi ầm ĩ, giọng nói của “Hồ ly tinh” vang lên bên tai: “Thỏ?”

Trái tim cô nhảy dựng lên.

Những ngón tay đặt trên đầu gối như sém bị cháy, hơi cong lên.

Nghe gần như vậy, lại càng giống hơn.

“Là. . . Là tôi.”

Người bên kia không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở.

Nghĩ đến việc người đàn ông trong điện thoại nghi ngờ giới tính của cô, Tống Chiết Ý đột nhiên nói: “Tôi là phụ nữ.” “

“Ừm, có thể nghe ra.”

Người đàn ông bị chọc cười.

Tiếng cười lười nhát như dòng điện cùng nhau chảy vào tai cô, nhảy múa điên cuồng trên dây thần kinh thính giác của cô.

Lỗ tai của Tống Chiết Ý đột nhiên ửng đỏ.

*

Ở sân bay lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn cuối cùng bị mây xám nuốt chửng.

Qua cửa sổ kính thủy tinh sát đất màu xanh lam của quán cà phê, Lục Giác ngắm nhìn sự luân chuyển của sớm chiều, rồi kết thúc cuộc điện thoại.

Anh đưa điện thoại di động cho Hứa Chân, người đang khoanh tay trước ngực nhìn anh, , đôi mắt hoa đào hơi mỏng cong lên ý cười: “Không ngờ lại là một cô gái, giọng nói còn khá mềm mại.”

Hứa Chân phớt lờ anh, cúi đầu nhìn tin nhắn Tống Chiết Ý gửi đến.

Z. Y: [Chị Chân Chân, người đó là ai vậy]

Hứa Chân cảm thấy hơi kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Tống Chiết Ý quan tâm đến người khác. . Nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như tán gẫu.

Hứa Chân: [Em trai chị]

Tống Chiết Ý không có trả lời.

Hứa Chân cất điện thoại đi, liếc nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông đang nhàm chán nghịch bình hoa cát tường trên bàn.

“Chị nghe chị gái em nói, em nhảy núi không thành công khiến tay bị gãy à.”

Lục Giác khoan thai dựa vào thành ghế, cằm hơi hơi nâng lên, lộ ra đường viền quai hàm rõ ràng lưu loát.

“Chị em thật giỏi tung tin đồn nhảm. Em là đi leo núi. Còn cánh tay—”

Anh liếc nhìn tay trái, thản nhiên nói: “Bị thương nhẹ, nhưng hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Đổi sang bài piano khác, từ thư giãn trở nên hùng dũng, Hứa Chân nhấp một ngụm cà phê, rõ ràng không tin: “Phải không?”

Lục Giác: “Chị có muốn em cởi ra cho chị xem để chứng minh không?”

Hứa Chân cười nhạt, khiêu khích nói: “Cởi đi.”

Lục Giác nhướng mày nhìn cô ấy, trong mắt hiện lên tính hiếu thắng mãnh liệt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play