Cố Vũ nhìn Lâm Nhất Ninh im lặng, không nói gì, cho rằng cô không đồng ý.
“Em không cần cảm thấy có gánh nặng tâm lý. Anh thích em là chuyện của anh, không thể bắt em thích anh là lý do. Anh chỉ hy vọng sau này em đừng xa lánh anh, dù là cứ ở bên nhau như trước cũng được.”
Lâm Nhất Ninh nhìn vẻ cẩn thận của Cố Vũ, mỉm cười, trêu chọc nói: “Thì ra Cố doanh trưởng của chúng ta cũng có lúc thiếu tự tin như vậy à! Bình thường thấy anh mặt lạnh tanh nghiêm nghị, cứ như đại ca xã hội đen ấy, em còn tưởng anh ghét em lắm chứ! Sợ đến mức em chẳng dám lại gần anh.”
“Anh không có không thích em, chỉ là anh ở bộ đội lâu rồi, không biết nên đối xử với em thế nào.” Anh vừa nói vừa móc từ túi áo trên ra một quyển sổ tiết kiệm và một xấp tiền mặt dày cộp đưa đến trước mặt Lâm Nhất Ninh: “Đây là tiền trợ cấp và tiền thưởng anh tích cóp mấy năm nay. Tiền trợ cấp mỗi tháng anh đều gửi một phần về cho cha mẹ nuôi, số còn lại đều ở đây. Tiền thưởng cha mẹ nuôi không biết, anh vẫn luôn giữ. Còn đây là tiền lương và trợ cấp đơn vị trả cho anh khi trở về. Anh hiện tại vẫn chưa chính thức xuất ngũ, cấp trên cho anh một năm để bảo lưu quân tịch, hy vọng trong năm này anh có thể hồi phục và tiếp tục phục vụ đất nước!”
“Em còn chưa đồng ý anh đâu, anh đã dám đưa hết vốn liếng cho em rồi, anh không sợ em cầm hết rồi bỏ rơi anh, khiến anh mất cả người lẫn của à!”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt kiên định, chậm rãi nói: “Cho em, thì đó là của em, dù cuối cùng em vẫn không đồng ý lời thỉnh cầu của anh, thì những thứ này cũng không quan trọng. Có lẽ em không biết, khoảng thời gian này được sớm chiều ở bên em, cùng nhau trải qua những khoảnh khắc tốt đẹp, đã cho anh cảm nhận được sự ấm áp nồng đậm mà hơn hai mươi năm cuộc đời anh chưa từng có. Anh tràn đầy quyến luyến và yêu thích cuộc sống như vậy, thật lòng hy vọng về sau mỗi một ngày, em đều có thể ở bên cạnh anh. Đợi anh khỏi hẳn, anh nhất định sẽ cố gắng làm việc, kiếm tiền nuôi em, nấu cơm cho em, dọn dẹp nhà cửa… sau này mọi việc đều do anh làm, anh chỉ mong em có thể mãi mãi ở bên anh, chỉ vậy thôi.”
Lâm Nhất Ninh nghe xong trong lòng vô cùng vừa ý, khóe miệng bất giác cong lên, nụ cười rạng rỡ như đóa hoa xuân nở rộ. Cô nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói mang theo một chút ngượng ngùng và ngọt ngào, đồng ý lời thỉnh cầu của Cố Vũ, đồng ý chính thức hẹn hò với anh, và cũng đồng ý để anh báo cáo kết hôn với đơn vị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT