Buổi tối, Lâm Nhất Ninh đến chỗ ở của Cố Vũ, “Cố doanh trưởng, tôi muốn thương lượng với anh một chuyện.”
“Ừ, chuyện gì?”
“Vụ thu hoạch vừa rồi xong rồi, bây giờ không bận rộn như vậy nữa. Dạo này tôi cảm thấy người không được khỏe lắm, muốn xin nghỉ mấy ngày đi bệnh viện kiểm tra. Anh có muốn đi cùng tôi không? Anh xem anh về đây cũng gần một tháng rồi, vừa lúc cũng đi bệnh viện kiểm tra lại xem vết thương hồi phục thế nào.”
Thực ra Cố Vũ cũng cảm thấy chân mình đã tốt hơn rất nhiều. Khoảng thời gian trước ở bệnh viện, nằm bất động trên giường mà anh đau đến không chịu nổi. Nếu không nhờ nghị lực phi thường của bản thân mà không kêu than, thì với người yếu đuối hơn chắc chắn đã gào khóc thảm thiết. Cũng không biết vì sao, từ khi Lâm thanh niên trí thức mang cơm cho anh, anh cảm thấy chân đỡ đau hơn hẳn, ít nhất anh đã có thể ngủ yên giấc, trước kia đau lên là thức trắng đêm, bây giờ chống nạng đã có thể đi được vài bước.
“Nếu cô không chê tôi đi theo còn cần cô chiếu cố, thì tôi có thể đi cùng cô.”
“Thật sao? Thật tốt quá! Không chê, không chê, tôi mừng còn không kịp ấy chứ!”
Cố Vũ nhìn Lâm Nhất Ninh cười vui vẻ, anh cũng mỉm cười theo. Suốt thời gian qua, anh không phải không cảm nhận được sự gần gũi của Lâm Nhất Ninh. Nhưng nghĩ đến đôi chân của mình, liệu sau này có thể đi lại bình thường được hay không vẫn là một vấn đề. Một cô gái tốt đẹp như cô ấy xứng đáng với những điều tốt nhất trên đời, anh không thể ích kỷ như vậy. Vừa hay, nhân cơ hội này đi kiểm tra xem sao, nếu vẫn còn hy vọng. Anh muốn một lần dũng cảm tranh thủ cho bản thân, cho mình một cơ hội, không để cuộc đời phải hối tiếc. Đây là lần đầu tiên trong 23 năm cuộc đời anh khao khát có được, muốn giành lấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play