Nghe diễn loại sự tình này, trên đài vừa ra, dưới đài cũng là vừa ra.
Đoạn Diệp Lâm nhấp một ngụm trà, hoảng hốt cảm thấy đã lâu rồi không có dịp an nhàn như vậy để nghe diễn.
Bách Hoa Bang diễn 《 Tây Sương Ký 》 tuy chỉ toàn tân con hát, nhưng giọng hát châu tròn ngọc sáng, xướng lên khiến lòng người thấy ngứa ngáy.
Đến trận thứ hai thù vận, Hồng Nương kéo tiểu hồng lụa, nói: “Thấy tiểu thư liếc mắt đưa tình, lời khó giảng. Nguyện tiểu thư sớm xứng uyên ương, xứng một quan thế tài học Trạng Nguyên lang. Phong lưu nhân vật ôn nhu tính, cùng tiểu thư trăm năm thành đôi.”
Lúc này, Cố Phương Phỉ mới khoan thai đến muộn.
Nàng mặc một chiếc váy dài thời thượng, khoác thêm áo choàng ngắn, đầu đội chiếc mũ nhỏ, tay xách túi đính trân châu, ngồi xuống đối diện Đoạn Diệp Lâm.
“Đoạn tư lệnh, lần đầu gặp mặt, tôi là Cố Phương Phỉ.”
Đoạn Diệp Lâm gật đầu, cầm ấm trà rót cho nàng một ly: “Cố tiểu thư, hân hạnh.”
Cố Phương Phỉ nhấp một ngụm trà. Du học nhiều năm, nàng quen uống cà phê, không mấy thích trà. Ánh mắt nàng hướng lên sân khấu, nơi Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh đang lưỡng tình tương duyệt. Đoạn cuối, khi các con hát ê a xướng lên điều gì đó, nàng nghe không hiểu, lập tức quay đầu nhìn về phía Đoạn Diệp Lâm.
Tương phản chính là, Đoạn Diệp Lâm xem đến ngon lành, thậm chí ngón trỏ còn theo nhịp thanh âm mà nhịp nhàng gõ theo tiết tấu.
“Cố tiểu thư không thích nghe hát lắm sao?” Hắn hỏi.
“Nói ra thật xấu hổ, tôi ít nghe, nên cũng không hiểu mấy.”
“Vậy làm khó Cố tiểu thư còn tới bồi tôi nghe hát, không hiểu mà ở đây đúng là rất gian nan.”
Cố Phương Phỉ với đôi mắt trong trẻo nhìn Đoạn Diệp Lâm một lúc, sau đó bất ngờ che miệng cười khẽ. Đoạn Diệp Lâm cuối cùng quay đầu lại: “Cố tiểu thư cười gì vậy?”
“Tôi đang cười vì cả hai chúng ta đều ‘thân tại Tào doanh tâm tại Hán’, trên sân khấu diễn ‘Tây Sương Ký’, dưới sân khấu lại chẳng có chút hứng thú nào. Thật ra sáng nay trước khi ra ngoài tôi còn khá lo lắng, nhưng nhìn tư lệnh thế này, tôi lại yên tâm hơn nhiều.”
Lời nói nhẹ nhàng, khiến Đoạn Diệp Lâm có phần thay đổi cái nhìn về vị tiểu thư nhà giàu này, xem ra Cố Phương Phỉ và Cố Nhạc Thiện không cùng một ruột. Hắn cũng cười: “Nói vậy, hôm nay Cố tiểu thư đến là ‘phụ mệnh làm khó’ nên mới ‘cố mà làm’?”
Cố Phương Phỉ vội xua tay: “Úi không phải ý tôi như vậy đâu! Thật ra, tôi là muốn tự mình đến gặp anh một lần.” Nói đến đây, Cố Phương Phỉ ngồi thẳng lưng, trông khá nghiêm túc: “Thật ra… Tôi muốn nhờ tư lệnh giúp một việc riêng, nhưng lại không có lý do tốt để tiếp xúc, nên đành mượn cơ hội này.”
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Đoạn Diệp Lâm như muốn nói tiếp, rồi nàng cất lời: "Thật ra, ta là người khởi xướng phong trào nữ quyền mới, ta muốn giúp những người phụ nữ khao khát độc lập khỏi gia đình có thể tìm chỗ đứng trong xã hội, vì vậy ta đã mở một công ty và xưởng mỹ phẩm ở Hạ Châu Thành, tuyển dụng toàn bộ là công nhân nữ. Nhưng mà... nhưng mà vẫn còn một số trở ngại. Một mặt, gia đình của một số nữ công nhân không đồng ý, thường xuyên đến công ty làm loạn, mặt khác, công ty khá xa, khiến nhiều cô gái tan tầm cảm thấy không an tâm. Ta đã suy nghĩ rất lâu, chỉ nghĩ ra được một cách, nhưng cần ngài giúp đỡ."
Thú thật, lời của Cố Phương Phỉ khiến Đoạn Diệp Lâm phải nhìn nàng bằng con mắt khác, hắn không ngờ một tiểu thư trông có vẻ yếu đuối lại có khát vọng như vậy, liền đùa: "Ta? Chẳng lẽ muốn ta xuất binh hộ tống công nhân của ngươi tan tầm hàng ngày?"
"Đương nhiên không phải," Cố Phương Phỉ bị lời chọc cười, "Ta để ý đến một tòa nhà gần Tiểu Đồng Quan, nếu mua được, nhờ vào danh tiếng của ngài, sẽ chẳng ai dám gây sự, hơn nữa việc đi làm và tan tầm cũng an toàn hơn. Nhưng mà..."
"Nhưng mà khu vực gần Tiểu Đồng Quan đều nằm dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của quân đội, dù chủ nhà có muốn bán cũng không dám tự ý giao dịch. Ý ngươi là muốn ta viết giấy phê duyệt để ngươi có thể mua tòa nhà đó." Đoạn Diệp Lâm thay nàng nói nốt.
Cố Phương Phỉ mỉm cười dịu dàng, sau đó kiên định gật đầu: "Đúng vậy, tư lệnh nếu chịu giúp đỡ, bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn sàng bỏ ra!"
Đoạn Diệp Lâm dùng ly trà cạo nhẹ bã trà, thổi một hơi: "Cố tiểu thư có biết không, giá đất ở đó, dù các người làm được Hạ Châu Thành đứng đầu, trong năm sáu năm cũng khó mà thu hồi vốn, đây là một cuộc mua bán lỗ."
"Đây không phải mua bán lỗ. Nếu có thể khiến phụ nữ Hạ Châu Thành đều tự mình vươn lên, thì đây chính là một vụ làm ăn có lãi!" Giọng Cố Phương Phỉ bỗng cao hơn, ngữ khí đầy kiên định, đôi mắt sáng rực như những vì sao.
Một người phụ nữ với tâm hồn đơn thuần như vậy, hoàn toàn không giống kiểu hội trưởng thương hội đầy mưu mẹo, điều này khiến Đoạn Diệp Lâm cảm thấy rất thú vị.
Hắn trầm ngâm một lát, rồi quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào, đi lên lầu hai. Ánh mắt hắn lóe lên, liền dùng giọng điệu đầy mưu mẹo nói với Cố Phương Phỉ: "Cố tiểu thư, chuyện này tôi có thể cân nhắc. Nhưng trước đó, tôi muốn mời cô diễn một vở kịch."
Trên sân khấu, Trương Sinh đang cùng Thôi Oanh Oanh thẹn thùng trao nhau lời âu yếm: "Tâm hồn nàng chứa đựng bao trí tuệ, nhũ danh của nàng quả không uổng công là Oanh Oanh. Tiểu thư à, ta và nàng thổ lộ nỗi lòng, qua bức tường này vẽ nên thơ đến bình minh."
Hứa Hàng ngồi xuống, dưới đài đúng lúc vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi. Anh ngồi tại nhã tọa lầu hai, vừa nhìn xuống đại sảnh tầng một đã hiểu ngay tình hình. Anh không cần cố ý tìm kiếm, liền thấy Đoạn Diệp Lâm đang trò chuyện vui vẻ với một nữ nhân.
Không chỉ mặt mày rạng rỡ, Đoạn Diệp Lâm còn dùng khăn che mặt bên mình lau vết bẩn trên tay nữ nhân đó. Cử chỉ dịu dàng như vậy kéo dài một lúc lâu cũng không dừng lại.
Đoạn Diệp Lâm rất ít khi đi cùng nữ nhân, ít nhất trong bốn năm qua, Hứa Hàng chưa từng thấy qua, dường như cũng chưa từng nghe qua. Nhưng nghĩ lại, anh vốn chưa bao giờ để tâm đến đời sống của Đoạn Diệp Lâm. Anh chỉ làm việc của mình, khi Đoạn Diệp Lâm cần thì sẽ tự tìm đến, anh không hỏi nhiều cũng không nói gì thêm.
Hóa ra khi bầu bạn cùng nữ nhân, Đoạn Diệp Lâm lại có vẻ kiên nhẫn đến thế. Hứa Hàng chỉ liếc mắt một cái, rồi khi tiểu nhị mang trà lên, anh liền thu ánh mắt lại, chăm chú nhìn lá trà chìm nổi, sau đó nghiêm túc lắng nghe diễn xuất.
Kiều Tùng đứng trong một góc, nhìn hai người chủ một trên một dưới, trong lòng không khỏi nghĩ thầm. Có vẻ như tư lệnh muốn làm cho Hứa thiếu gia ghen, nhưng nhìn thần sắc của Hứa thiếu gia, đừng nói là ghen, ngay cả chút dấm nhỏ cũng chẳng hề động đến.
Hắn không ăn dấm, nhưng chỉ sợ đêm nay, tư lệnh sẽ phải ăn hỏa dược.
Đoạn Diệp Lâm trên mặt thì trò chuyện vui vẻ cùng Cố Phương Phỉ, nhưng dưới bàn tay lại siết chặt. Hắn dựa vào bên cạnh bàn ấm đồng mì nước, nhìn bóng dáng Hứa Hàng phản chiếu từ lầu hai. Hứa Hàng ngồi thưởng trà, nghe diễn, ăn quả tử, thậm chí còn khép hờ mắt theo làn điệu hoảng não. Hứa Hàng càng ung dung bình thản, trong lòng Đoạn Diệp Lâm càng sóng gió dâng tràn.
Trà nguội, Đoạn Diệp Lâm cầm lên, lộc cộc rót ra, mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Khi toàn bộ Tây Sương Ký đã hát xong, con hát cúi chào kết thúc, Hứa Hàng vẫn không hề liếc nhìn Đoạn Diệp Lâm lấy một lần, cũng không có bất kỳ biểu hiện hay hành động nào cho thấy ghen tuông.
Kiều Tùng nhìn thấy, tay Đoạn Diệp Lâm đã siết chặt đến mức để lại dấu trên ghế mây, khiến lòng anh không khỏi lo lắng.
Lúc này, lầu hai Hứa Hàng cuối cùng cũng có chút động tĩnh.
Hắn đứng lên, từ trong ngực lấy ra túi tiền, rút ra toàn bộ đại dương bên trong ném lên đĩa thưởng trên tay thanh y, nói: “Ta chưa nghe đủ, hát lại lần nữa đi.”