Không thấy chính là chạy, chạy chính là chạy án, chạy án chính là hung thủ.
Nếu gặp được cái hồ lô quan, thật sự có thể chân tướng đại bạch.
Đoạn Diệp Lâm nheo mắt lại một chút, rồi hỏi Viên Dã: “Ngươi cũng nói một chút đi.”
Viên Dã mở cuốn sổ nhỏ của mình, gạch xóa và sửa vài nét bút, sau đó cau mày, rất có trật tự mà nói: “Ta tiến vào sau, lần lượt hỏi quản gia cùng mấy hạ nhân khẩu cung, đại khái là thế này. Đêm qua người cuối cùng vào phòng đô đốc để đưa trà chính là một nha đầu tên Xuân Hạnh. Nàng nói lúc đó là 8 giờ rưỡi tối, Nguyễn Tiểu Điệp đang đàn tỳ bà cho đô đốc. Sau đó đến khoảng 9 giờ rưỡi, nàng muốn đưa an thần hương cho đô đốc, nhưng bị Nguyễn Tiểu Điệp ngăn ở ngoài cửa, nói rằng đô đốc đã ngủ, không cần. Hậu viện có một gia đinh nói, khi đi tiểu đêm như thường lệ, đã nghe được tiếng tỳ bà của Nguyễn Tiểu Điệp từ trong phòng đô đốc, lúc đó khoảng 9 giờ, nếu tính như vậy, đô đốc hẳn là từ 9 giờ đến 9 giờ rưỡi xảy ra chuyện.”
Kiều Tùng ngắt lời hắn: “Nha hoàn thì còn được, đi qua chính sảnh có thể nhìn đồng hồ, nhưng gia đinh hậu viện làm sao biết rõ thời gian như vậy?”
“Hắn nói ngày nào cũng đúng giờ này tỉnh dậy đi tiểu, đã thành thói quen. Ta hỏi người cùng phòng với hắn, đích xác là vậy.”
Lúc này, Đoạn Diệp Lâm đã lật xem qua thi thể của Uông Vinh Hỏa. Hắn đã thấy qua rất nhiều người chết, tuy không phải pháp y chuyên nghiệp, nhưng cũng hiểu không ít.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT