Ô Y ngõ nhỏ, nằm ở Hạ Châu Thành, một con hẻm cũ có từ những năm đầu, nơi đây chính là chỗ ở của Hứa gia.
Bốn năm trước, Hứa gia vẫn chưa phải là Hứa gia, mà được gọi là Kim Giáp Đường, nơi cư ngụ của cậu Hứa Hàng, Kim Hồng Xương. Sau khi gia đình cậu qua đời, Kim Giáp Đường đổi chủ và hiện tại được sửa thành "Kim Yến Đường."
Trở về nhà, Hứa Hàng dặn nha đầu chuẩn bị nước ấm với sả và hoa mộc lan. Vừa tắm rửa xong, khi Hứa Hàng đang ngồi trên giường thì cánh cửa bị đá tung ra, kèm theo tiếng bước chân mạnh mẽ.
Đoạn Diệp Lâm bước vào, tháo quân mũ, vứt áo choàng lên ghế rồi lần lượt cởi từng khuy áo, ánh mắt hướng về phía Hứa Hàng.
Hứa Hàng mặc chiếc áo ngủ lụa trắng rộng rãi, để lộ phần xương quai xanh. Tay cầm một cuốn Nguyên khúc từ thư, đầu cúi xuống đọc. Mái tóc còn ẩm ướt, từng giọt nước rơi xuống vai, làm ướt áo trở nên trong suốt. Hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu, đôi mắt không chút cảm xúc nhìn về phía Đoạn Diệp Lâm, khiến yết hầu của anh ngứa ngáy.
Đoạn Diệp Lâm tiến tới, giật lấy cuốn sách từ tay Hứa Hàng, ném xuống đất, định đè hắn xuống giường. Nhưng Hứa Hàng giãy giụa thoát ra, nhặt cuốn sách lên, giọng lạnh nhạt: "Đừng làm hỏng sách của ta."
Đoạn Diệp Lâm đứng thẳng dậy, đưa tay vuốt mái tóc còn ướt của hắn: "Ta bảo ngươi về là để chờ ta ở Tiểu Đồng Quan, ngươi cố tình không nghe đúng không?"
Hứa Hàng không để ý tới hắn, thu thư lại và kẹp vào tập tài liệu trên đầu giường trong ngăn kéo. Đoạn Diệp Lâm nhìn hắn một lúc, dường như hiểu ra điều gì: "Ngươi lại đang bày trò gì đây? Chuyện hiệu thuốc hôm nay, vậy mà cũng giận?"
"Ta đã nói đừng mang lính của ngươi tới hiệu thuốc của ta, phiền phức."
Nghe vậy, Đoạn Diệp Lâm không nhịn được cười. Chủ nhân này của hắn vốn có tính tình kỳ quái, từ khi quen biết, cứ nhìn thấy quân phục là sắc mặt liền không tốt. Lần đầu Đoạn Diệp Lâm mang lính tới hiệu thuốc, sắc mặt Hứa Hàng đã tối sầm suốt mấy ngày.
"Chán ghét quân đội như vậy, ngươi làm sao chịu được..." Đoạn Diệp Lâm tiến lại gần Hứa Hàng, cảm nhận được cơ thể Hứa Hàng khẽ cứng lại. Hắn liền giữ chặt người, đẩy lên gối, bàn tay luồn qua cổ áo, tùy ý di chuyển trên ngực, thấp giọng cười khẽ, "Ta chính là sĩ quan lớn nhất ở đây, sau này đừng cho ta thấy mấy thứ vô dụng đó nữa, chịu khổ vẫn chỉ là ngươi."
Dứt lời, hắn kéo màn giường xuống, bắt đầu làm việc mà hắn đã muốn làm từ lúc ở hiệu thuốc.
Giường bắt đầu rung chuyển, phát ra tiếng kẽo kẹt không tình nguyện, hòa lẫn âm thanh nghẹn ngào và nhịp điệu hỗn loạn, theo từng đợt lên xuống của tấm màn lụa đan xen.
Có lẽ là cố ý trêu chọc người, mãi đến khi tiếng gõ mõ báo canh không còn nghe thấy, Hứa Hàng vẫn nắm chặt mép giường, khớp ngón tay trắng bệch. Cuối cùng, sức lực cạn kiệt, tay mới buông thõng xuống, rã rời.
Khi đồng hồ treo tường điểm giờ sáng, Đoạn Diệp Lâm mới đứng dậy. Lúc này là đầu mùa xuân, chẳng mấy chốc sẽ đến tiết Thanh Minh, sáng sớm vẫn còn rất lạnh.
Kiều Tùng đến Tiểu Đồng Quan không thấy tư lệnh, liền thẳng hướng Kim Yến Đường. Vừa gặp Đoạn Diệp Lâm, anh lập tức hành lễ: “Tư lệnh, hôm nay con trai cục trưởng Quân Thống cục sẽ mang điều phối lệnh đến, ngài có muốn gặp không?”
Đoạn Diệp Lâm rút một điếu thuốc từ ngực áo, nhả khói vòng: “Ta phiền nhất mấy tên Thái tử đảng này, vai không gánh nổi, tay không khiêng được, mặt người dạ thú, toàn là kẻ hèn nhát. Gặp chuyện còn giỏi luồn lách. Bảo hắn đi làm trợ lý ở công văn cục, đừng có lượn lờ trước mặt ta.”
“Vâng ạ.”
Nhìn ra cửa sổ xe, trên đường đã có những quầy nhỏ bày bán thanh minh quả làm từ ngải thảo mới mọc, xanh tươi bắt mắt.
Kiều Tùng dừng xe, mua mấy cái thanh minh quả đưa cho Đoạn Diệp Lâm: “Tư lệnh, nếm thử chút tươi ngon.”
Đoạn Diệp Lâm cắn một miếng, vị ngọt thanh mát khiến hắn bất giác nhớ ra điều gì: “Kiều Tùng, còn mấy ngày nữa là đến thanh minh, đúng không?”
“Đúng vậy, tám ngày nữa thôi.”
“Mau thật.” Đoạn Diệp Lâm bỗng nhớ lại lần đầu gặp Hứa Hàng, “Bốn năm trước, khi đó cậu ấy chỉ cao tới ngực ta, giờ đã vượt qua vai rồi.”
Kiều Tùng hiểu ngay ông đang nói đến Hứa Hàng, không dám nhiều lời, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là để tôi mua thêm ít quả tử cho Hứa thiếu gia, ngài mang cho cậu ấy nếm thử?”
“Hắn sẽ không ăn, trước kia đưa quá, liền trang quả tử thế lung đều bị ném ra tới, thật không biết là phạm vào hắn cọng dây thần kinh nào!” Chuyện này Đoạn Diệp Lâm nhớ rất rõ, dù bị Đoạn Diệp Lâm lăn lộn trên giường đến chết đi sống lại cũng cắn chặt miệng, nhất quyết không cho Đoạn Diệp Lâm biết nguyên nhân, khiến hắn không vui.
Khi nói chuyện, xe đã chạy đến khu Tô Giới, Đoạn Diệp Lâm đội mũ chỉnh tề, lấy lại vẻ nhuệ khí thường ngày: “Đi, đi nói cho mấy người nước ngoài kia biết quy củ của Hạ Châu Thành!”
Kim Yến Đường, Hứa Hàng thực ra tỉnh dậy sớm hơn Đoạn Diệp Lâm một chút, nhưng hắn không muốn rời giường.
Những năm gần đây vẫn vậy, hắn không muốn sau một đêm lại phải đối mặt với Đoạn Diệp Lâm. Cái cảm giác hổ thẹn này thực ra là một sự quật cường không có chút giá trị nào, nhưng Hứa Hàng lại dựa vào chính sự quật cường đó, như một chiếc đèn dầu nhỏ bé, cố gắng chống lại bóng tối bao trùm cả đêm.
Đoạn Diệp Lâm chưa chắc không biết tâm tư nhỏ này của hắn, nhìn thấu nhưng không vạch trần, như thể bố thí cho hắn chút thể diện.
Rửa mặt xong, nha hoàn Xảo Quan vừa mới bưng cháo bạch quả ngải thảo lên, thì bên ngoài gã sai vặt đã hớt hải chạy vào: “Đương gia, hiệu thuốc loạn lên rồi! Ngài mau ra xem!”
Hứa Hàng buông chiếc muỗng vừa cầm lên, đôi mắt hơi nhíu lại, sau đó đứng dậy bước ra cửa.
------------------------