Hai bình truyền dịch mất ba tiếng rưỡi, nhưng sau khi truyền xong, nhiệt độ cơ thể Lương Cẩm Dịch cuối cùng cũng hạ xuống một chút, khuôn mặt không còn đỏ bừng như nửa đêm, chỉ là giọng hơi nghẹn, cả người cơ bắp cũng đau mỏi.
Bác sĩ kê cho em ấy một ít thuốc, Giang Mịch cầm thuốc rồi đưa Lương Cẩm Dịch rời đi.
Lúc này đã hơn 7 giờ sáng, bầu trời đã sáng một màu xanh thẳm. Trước khi về nhà, Giang Mịch đưa Lương Cẩm Dịch đến quán ăn sáng gần bệnh viện, ăn một bữa sáng đơn giản. Lương Cẩm Dịch ăn uống rõ ràng không ngon miệng, bình thường em ấy có thể ăn hết nửa cân mì, sáng nay bát cháo bí đỏ nhỏ bằng bàn tay cũng chưa ăn hết.
Sau khi lên xe, Giang Mịch đợi Lương Cẩm Dịch thắt dây an toàn xong mới lái xe đi, rồi hỏi: "Hôm nay nghỉ học nhé, không đi học."
Lương Cẩm Dịch cũng cảm thấy mình không có sức đi học, em ấy uể oải ừ một tiếng.
Giang Mịch lại nói: "Vậy anh đưa em về nhà nhé?"
"Về nhà?" Lương Cẩm Dịch ngơ ngác nhìn ra ngoài kính chắn gió, ánh mắt em ấy dừng trên người Giang Mịch, hỏi: "Anh muốn đưa em về nhà nào?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play