"Sau đó bố tôi không đồng ý, Lương Cẩm Dịch hiện tại lại đang nổi điên trong nhà." Lương Tự Bình nói.
Giang Mịch cầm lấy chiếc áo khoác vứt trên ghế, nói: "Tôi qua đó ngay."
"Đừng đừng." Lương Tự Bình nói, "Cậu cứ sáng mai hẵng qua đi, để Lương Cẩm Dịch bình tĩnh lại chút, dù sao nó có đập phá đồ đạc thì nhà chúng ta cũng không thiếu mấy thứ đó. Cậu mà qua trấn an, nói không chừng nó lại càng muốn đi nước ngoài học hơn."
Lương Tự Bình cũng không tán thành việc Lương Cẩm Dịch đi California học, thằng bé còn quá nhỏ, hơn nữa Giang Mịch chỉ đi học thạc sĩ, hai ba năm sau còn phải về, đến lúc đó Lương Cẩm Dịch cũng theo về sao?
"Được rồi." Cảm xúc của Lương Cẩm Dịch mấy năm nay đã ổn định hơn nhiều, nhưng không có nghĩa là cậu bé không nổi điên. Ví dụ như năm Giang Mịch tốt nghiệp cấp ba, đi về quê ông bà ở xa hàng ngàn dặm, Lương Cẩm Dịch ở nhà đợi Giang Mịch hai mươi ngày không thấy, thế là bắt đầu nổi điên, đập phá đồ đạc trong nhà. Lương Tự Bình bất lực, đành phải thức đêm lái xe đưa cậu bé đến quê Giang Mịch ở Tây Nam.
**
Hôm sau, Giang Mịch ăn sáng xong, bắt xe đến nhà họ Lương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT