Giang Mịch cảm thấy Lương Cẩm Dịch thật sự rất thích mình, cậu khom lưng bế cục bột nhỏ lên, đi về phía Thu Tâm Uyển.
Nhưng Lương Cẩm Dịch không nhận được lời hứa rằng cậu bé giỏi hơn chó con, không hài lòng mà hỏi vặn lại: "Anh... có phải... thích em... hơn chó con không?"
Giang Mịch cảm thấy tính chiếm hữu của cậu bé Lương Cẩm Dịch thật sự rất mạnh, đến địa vị của chó con cũng phải cạnh tranh. Nhưng trẻ con hình như đều có tính chiếm hữu, cậu nhớ rõ Lưu Phái Phái hồi ba bốn tuổi, cậu đến nhà cô bé chơi, vừa lúc cậu em họ một tuổi của cô bé cũng ở đó. Cậu vừa muốn chạm vào em họ một chút, Lưu Phái Phái vội vàng kéo tay cậu đi xa, dụ dỗ cậu chơi với cô bé.
Lớn thêm một hai tuổi nữa, tính chiếm hữu sẽ giảm đi rõ rệt.
Lương Cẩm Dịch tuy lớn hơn Phái Phái một chút, nhưng hoàn cảnh sống của cậu bé và Phái Phái khác nhau. Năm tháng trước, cậu bé ở một mình trong thời gian dài, không có ai giao tiếp cùng, bản năng động vật càng nhiều. Đợi cậu bé lớn thêm chút nữa, những tính chiếm hữu này sẽ biến mất rất nhiều, nên Giang Mịch không để ý lắm.
Cậu thuận miệng trả lời cậu bé: "Đương nhiên là thích em hơn rồi."
Cậu bé Lương Cẩm Dịch mãn nguyện ôm cổ anh.
Lúc này, điện thoại Giang Mịch để trong túi quần rung lên.
Giang Mịch một tay ôm Lương Cẩm Dịch, tay kia lấy điện thoại ra nghe. Điện thoại là chú Lâm gọi đến, chú nói đã đến cổng chính khu Thu Tâm Uyển rồi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT