Câu nói nghe toát ra man mác không biết bao nhiêu là cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Nào hay Khúc Chính Phong nghe xong thần sắc dửng dưng chẳng chút thay đổi. Hắn thu kiếm đi vào kho, thờ ơ đáp lại : "Ta cũng không ngờ hơn tám mươi năm trước, Kiến Sầu đạo hữu vào kho đến những hai lần mà cũng vẫn vậy, cũng chẳng mang nó đi nổi. Thế này thì xưng danh phế vật đệ nhất giới đi là vừa."
"..."
Nàng kính gọi hắn "kiếm hoàng bệ hạ", mà hắn thì bông lơn gọi nàng "tiểu sư muội". Bây giờ cảm khái chuyện xưa, đổi gọi hắn một tiếng "Khúc sư huynh" thì hắn lại khách sáo đáp trả bằng "Kiến Sầu đạo hữu", đã vậy còn lạnh lùng phun ra hai tiếng "phế vật" kia.
Người đâu sao mà khó hiểu.
Ngày xưa mới tới Nhai Sơn gặp nhau, con người ấy nho nhã lịch thiệp cực kỳ ấn tượng, đối với kẻ khác thì vui vẻ tốt bụng, xử sự chu toàn thỏa đáng, nhưng sau này hễ trở mặt thì còn nhanh hơn cả lật sách.
Bề ngoài nhìn giống như chẳng tranh với ai song bên trong lại tẩm ngẩm tầm ngầm, giấu không biết bao nhiêu là việc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play