Nếu nói trước khi Phó Triêu Sinh đẩy cửa đi vào trong lòng còn đang bực bội đôi chút thì bây giờ ngay khi nghe Kiến Sầu nói như vậy, bao nỗi niềm đó liền tan biến. Hắn thậm chí còn chẳng tài nào lý giải nổi tâm trạng của mình vào lúc này, vả lại không biết sao còn thấy người nữ tu đang đứng trước mặt nói chuyện với mình thật là xinh đẹp, trống ngực cứ đập thình thình, mãi rồi mới mím môi khẽ cười đáp : "Bạn cũ nhớ đừng quên lời hôm nay đấy nhé."
"Được."
Kiến Sầu trong lòng tự nhiên có khúc mắc, nhưng đêm qua sau khi luận đạo với Khúc Chính Phong xong thì suy nghĩ rất nhiều, và cũng vỡ ra rất nhiều điều, cho nên bây giờ nói như vậy với Phó Triêu Sinh dĩ nhiên không phải là nói chơi, vì thế mà ứng lời đáp ngay, giọng điệu nghiêm trang trịnh trọng.
Sau đó cả hai không nói gì thêm về chuyện này nữa.
Thạch đình trang nhã mà cũng lại rất nhỏ. Kiến Sầu và Phó Triêu Sinh ngồi cạnh đầm nước có bờ gạch đắp quây lại thành hồ. Ở đây có thể nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, ngẩng đầu là thấy ngay hừng đông đang dần dần chọc thủng từng chút một đường chân trời mù sương của Minh Nhật Tinh Hải.
Kiến Sầu hỏi : "Mà này, lúc trước bạn muốn tìm hiểu về không tằm, thế đã đến đâu rồi ?"
Loài hoang cổ không tằm còn sót lại. Rành rành không có chút linh trí gì, thế nhưng sinh ra là đã thông hiểu quy tắc không gian thiên địa, vì vậy nên tơ nhả ra có thể dùng để chế làm túi càn khôn trữ vật. Lúc trước khi Trịnh Yêu giải thích về điều này, Phó Triêu Sinh thấy rất thú vị, nhưng không biết sau đó kết quả ra sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT