Nàng chợt nhớ tới những gì Phù Đạo sơn nhân đã nói ban nãy : "Vậy không biết lão tổ tông có nhìn ra không ?"
"Cái bộ xương khô trông coi kính Di Thiên hả ?"
Phó Triêu Sinh đưa mắt nhìn cây trâm trên mặt đất, sắc mặt cũng không lộ ra vẻ gì đặc biệt, chân thì giơ lên định đá nó văng khỏi ván cầu mà rớt xuống sông. Nhưng phản xạ của cây trâm kia rất nhanh. Thoắt một cái nó liền bay trở về cắm thẳng vào búi tóc trên đầu hắn.
"Trăm sự cũng tại Côn huynh mà ra. Ta đến Nhai Sơn tìm bạn cũ không được, vốn dĩ định tìm kính Di Thiên để rời đi. Nào ngờ lúc sắp đi thì huynh ấy tự nhiên lại ợ một tiếng..."
"Ăn nói bậy bạ !"
Không nhịn được, cây trâm con cá liền động đậy, tiếng nói phát ra trầm trầm nhưng giọng điệu nghe ra có phần mắc tật giật mình : "Ta tu luyện biết bao năm. Là chúa của trời, chủ của đất thì há có chuyện ợ hơi khiếm nhã như vậy chứ ? Rõ ràng là tại con mọt ngu xuẩn kia. Ta phải cho nó ăn hai ba cuốn đạo pháp. Ai ngờ nó lại chống..."
Tiếng nó cãi cọ như tiếng nồi đang réo sôi ùng ục trên không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT