"Như nếu muốn gài thì đã gài từ lâu rồi."
Phó Triêu Sinh không mấy để ý đến kiểu cách suy nghĩ rối rắm phức tạp của giới tu sĩ. Trước hết bởi thực lực hắn mạnh, ít người bì kịp; thứ nữa là vì hắn chẳng có đầu óc đâu mà để ý cho mất thời gian.
Vì vậy có rất nhiều chuyện hắn ù ù cạc cạc nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ngốc mà trái lại còn thông minh hơn chán vạn người.
"Bạn cũ đừng cả nghĩ quá, cũng đừng phiền não làm gì." Hắn mỉm cười : "Nếu đến lúc đó có thể sửa lại luân hồi thì đây chính là sở cầu cả đời của ta, thật không có sai lầm gì đâu."
"Mong là thế..."
Nghe vậy, Kiến Sầu chẳng còn gì để nói.
Nàng nhìn hai mắt Vũ - Trụ và viên châu nho nhỏ để trên bàn rồi cầm viên châu có chứa xác mười bốn đệ tử Nhai Sơn cất đi, đoạn nói : "Cám ơn bạn đã thu liệm giúp cho. Còn hai mắt Vũ - Trụ, người thi thuật muốn dùng phải có tu vi cực cao, ta lấy mắt Trụ lại cũng chẳng lợi gì, bạn giữ luôn đi vậy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT