Gió nhẹ hiu hiu lướt nước mặt hồ.
Vầng dương góc tây tựa như đã cạn kiệt sinh lực, chỉ còn có thể hắt chút lửa còn sót lại lên những áng mây nơi cuối trời khiến bầu thiên không vì vậy chẳng khác gì gấm hoa, ánh lên muôn hồng ngàn tía. Còn ở phía đông thì trời tối đen tựa như bị ai đó phết lên một lớp mực đen đậm đặc.
Chiều tàn, trăng mọc.
Vào thời khắc này, cả Giải Tỉnh sơn trang đều chìm trong ánh hoàng hôn lộng lẫy của buổi chiều tà. Côn trùng kêu râm ran, cây cối xào xạc rì rầm trong làn gió thoảng.
Trong tiếng chiều tàn, Kiến Sầu trầm ngâm hồi lâu, mãi chẳng nói tiếng nào.
Khúc Chính Phong thong thả quay người đặt lại ngay ngắn thanh kiếm sắt lên trên bệ : "Còn cô ? Sáu mươi năm trời, thoắt cái cũng đã lên nguyên anh, Phù Đạo sơn nhân có biết không ?"
"Phù Đạo sơn nhân"... Tiếng gọi sao mà lạnh nhạt !
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT