Trong suốt cuộc chiến, dường như cố kỵ cái gì đó mà Khúc Chính Phong chưa hề mở đấu bàn của mình ra, đến bây giờ đột nhiên triệu sáng nó, ai nấy chứng kiến xung quanh đều xuýt xoa, hít sâu một hơi khí lạnh !
Kiến Sầu không khỏi nghĩ tới đấu bàn của Phù Đạo sơn nhân, nó hình như cũng tròm trèm ba trượng thì phải... Nàng nhớ mình từng hỏi lão tu vi đến đâu, lão bảo ba trăm năm trước cảnh giới tới nhập thế, còn giờ thì là xuất khiếu.
Đấu bàn thiên phú một trượng.
Hiện giờ tu vi xuất khiếu, đấu bàn ba trượng.
Vậy cái vị Khúc sư đệ Khúc Chính Phong này thì sao ?
Đấu bàn thiên phú của hắn bao nhiêu không biết, nhưng bây giờ tròn nguyên anh được hẳn ba trượng thì đã rõ mười mươi !
Chỉ có thể có hai khả năng : Một là đấu bàn thiên phú của hắn hơn xa Phù Đạo sơn nhân; hai là thực lực của hắn lúc này đã ngang ngửa với tu sĩ xuất khiếu !
Ai có thể thấy qua đấu bàn của Khúc Chính Phong thì dĩ nhiên cũng có thể suy luận giống như Kiến Sầu.
Bọn họ thảy đều có phần không dám tin !
Thậm chí đến Thẩm Cữu đang đánh với Khúc Chính Phong cũng văng tục chửi to : "Mẹ bà đó, sư huynh đệ đồng môn với nhau mà ngươi còn giấu tài !"
- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Giọng Khúc Chính Phong nghe ra nhàn nhạt ý cười.
Mũi kiếm của hắn nghiêng nghiêng chúc xuống. Trên đấu bàn đang xoay tròn quanh thân, nó chỉ đúng vào đạo ấn, một hình có nhóm bảy đạo tử hợp thành.
Hắn vừa dứt tiếng, đạo ấn đó liền hơi sáng lên.
Ánh sáng bắt đầu bừng lên từ phiến đạo tử đầu tiên, sau đó thì truyền đến phiến thứ hai, thứ ba...
Chỉ trong chớp mắt, cả phiến đạo ấn đều sáng hết !
Bóng dáng Khúc Chính Phong bồng bềnh phiêu đãng tựa như mây mù giữa trời.
Thân ở bên cạnh Khúc Chính Phong mà Thẩm Cữu có cảm giác như bên tai đang ầm ì tiếng sóng vỗ, tiếng các dòng chảy ngầm tận sâu trong đại dương đang dần dần cuộn trào, con người bởi vậy mà trở nên an tâm thoải mái, đến nỗi cả thể xác và tinh thần dường như thật chỉ muốn đắm mình mãi trong ánh sáng êm đềm như vậy.
...
Nếu đứng từ xa nhìn lại, người ta sẽ thấy hào quang xanh lam ngút trời đang phủ trọn cả đài Bạt Kiếm vốn đang lơ lửng giữa lưng chừng không nhờ tựa trên một chuôi kiếm khổng lồ. Trong khi đó, bóng dáng Khúc Chính Phong thì đã nhòa đi tự bao giờ, còn ánh bạc mà Thẩm Cữu đang cầm trong tay lại càng lúc càng yếu đi.
Kiến Sầu dán mắt nhìn, đầu óc mơ hồ linh cảm thấy kết quả.
Thắng bại có lẽ chỉ ngay trong thời khắc này thì phải ?
Nàng nhìn thấy trong ánh hào quang xanh lam ngùn ngụt bên dưới, nguồn sáng bạc vốn đã yếu đi thình lình bỗng bùng lên chói lọi, giống như đang tự nổ tung, khiến ánh sáng xanh sẫm đầy trời dường như cũng phải rung rung chấn động.
Nhưng rốt cục lại chẳng vùng vẫy nổi.
- Ầm !
Lúc hai nguồn hào quang va vào nhau, một quầng sóng khí khổng lồ bùng lên, bật tung khỏi đài Bạt Kiếm.
Ngay khi bắt được sóng khí đập tới, trên vách núi tức thời liền dội ra một lớp hào quang xanh mịt mờ, sóng sa sóng sánh như nước, khiến sức nổ linh lực gặp phải liền tiêu tán mất tăm mất tích.
Người ở Nhai Sơn chỉ thấy có cuồng phong tạt thốc vào mặt, đến khi nhìn lại thì đường kiếm sáng bạc đã bị hất ra khỏi đài Bạt Kiếm, rớt thẳng xuống dưới.
Lúc té ngã, Thẩm Cữu phải cật lực đâm lút thanh kiếm đã mờ xỉn trong tay xuống đất để khỏi lăn cù nèo, khó khăn lắm mới trụ vững người lại nổi.
Hắn thở hổn hển liên tục, mặt mày tai tái xanh.
Thẩm Cữu ngước mắt nhìn lên đài Bạt Kiếm. Cao cao bên trên, Khúc Chính Phong đang đứng chắp hai tay sau lưng, thần sắc vui vẻ : "Thẩm sư đệ mà muốn tuốt kiếm với sư huynh thì phải coi kỹ mình tài cán tới đâu trước đã."
- Phù...
Thẩm Cữu thở hắt ra một hơi, từ từ đứng dậy. Ngay khi hắn vừa thẳng lưng, ánh kiếm sáng bạc cầm trong tay liền rút vào trong người, chẳng thấy đâu nữa.
- Môn hạ Nhai Sơn thì sợ gì tuốt kiếm chứ ?
Ánh mắt hắn thoắt cái sáng đến rợn người, nhìn Khúc Chính Phong chăm chăm như muốn bốc lửa.
- Ta thiệt không ngờ Khúc sư huynh mới là người thâm tàng bất lộ từ hồi nào tới giờ. Lần này thua dưới tay sư huynh, Thẩm Cữu tâm phục khẩu phục. Nhưng lần sau a... Ha ha...
- ...
Nghe thấy tiếng cười đó, Kiến Sầu liền cúi đầu, thở dài một hơi.
Trước đó nghe còn sôi sục nhiệt huyết, mà đến câu cuối sao lại...
- Ha ha !
Có tiếng ai cười gần giống với tiếng của Thẩm Cữu hốt nhiên bỗng vang lên bên tai Kiến Sầu.
Nàng giật nảy người, quay đầu lại nhìn thì thấy Phù Đạo sơn nhân đang cầm đùi gà đứng ngay bên cạnh chẳng biết tự đời nào. Mắt lão chăm chăm theo dõi những gì đang xảy ra trên đài Bạt Kiếm phía trước, miệng nhóp nha nhóp nhép không ngừng.
- Sư phụ tới từ hồi nào vậy ?
Kiến Sầu chẳng hề hay biết.
Phù Đạo sơn nhân xua xua tay, chẹp chẹp miệng nói : "Lúc tụi nó mới bắt đầu đánh. Ta thiệt không ngờ hai cái đứa tiểu tử này mấy năm nay lại tiến bộ tới cỡ đó, nhất là cái thằng ngốc Chính Phong, dám tu đấu bàn bằng y cỡ của sơn nhân ta luôn, thực đúng là khi người quá mà ! Khi người quá mà !"
Kiến Sầu chẳng còn lời nào để nói.
Phía trước, hai người Khúc Chính Phong với Thẩm Cữu sau khi đã đánh đấm một trận thì bây giờ đang đi xuống, ngoạc miệng móc mỉa nhau, nhưng hoàn toàn không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Nàng nhớ tới cảnh lúc nãy bọn họ hùng hùng hổ hổ tuốt kiếm đánh nhau mà cảm thấy kỳ diệu trong lòng.
Phù Đạo sơn nhân vẫn tiếp tục nói, giọng điệu có phần cảm khái của người từng trải : "Nhai Sơn đó con, con quen rồi thì tốt."
Nhai Sơn đó con.
Con quen rồi thì tốt.
Mấy câu ý tứ giống giống như vậy, Kiến Sầu đã nghe qua không chỉ có một lần.
Nhai Sơn quả là một nơi cực kỳ đặc biệt.
Thấy hai người Thẩm Cữu với Khúc Chính Phong đang vừa gấu ó nhau vừa đi trở về, nàng không nhịn được cười : "Nói tới mới nói, con cứ thấy Khúc sư đệ dường như... không đơn giản như vậy."
- Nhảm !
Phù Đạo sơn nhân nhớ tới lúc trước mà cảm thấy trong lòng đau xót muốn chết : "Mấy cái thằng ngốc này đứa nào cũng xấu. Con có biết tại sao ta lại thành sư phụ vô trách nhiệm không ?"
- Thầy vậy mà cũng biết mình vô trách nhiệm ư ?
Thấy lão biết thân biết phận rõ ràng như vậy, Kiến sầu ngạc nhiên vô cùng.
Phù Đạo sơn nhân thiếu chút nữa thì bị cái con nhỏ này chọc cho tức chết !