Lần đầu nghe nói đến, Kiến Sầu nổi máu hiếu kỳ.
Trần Đình Nghiên thong thả đặt cây quạt lên bàn, trên cây quạt có thêu hoa đào, đường nét màu sắc mềm mại diễm lệ.
Kiến Sầu liếc nhìn cây quạt, trong lòng hốt nhiên cảm thấy Trần Đình Nghiên giông giống như công tử Như Hoa, thậm chí cũng có phần dễ thương như tứ sư đệ Thẩm Cữu.
Nhưng hiện tại chỉ là nghĩ ngợi vẩn vơ mà thôi chứ làm sao rời khỏi Cực Vực thì nàng vẫn tuyệt không có chút manh mối nào.
Ánh mắt đăm đăm của Kiến Sầu trông rất mông lung, mờ mịt nhưng Trần Đình Nghiên lại hoàn toàn không cảm thấy có gì khác thường. Y bặm môi thả cây quạt xuống, đưa mắt nhìn xuống phố phường náo nhiệt qua khung cửa sổ, dáng vẻ tuy vậy vẫn thong thả ung dung. Trên đường phố phía dưới lúc này cũng có không ít người qua kẻ lại.
"Lúc ta chưa đến đây thì vẫn còn mơ mộng tưởng tượng đến nơi tiên sơn hải ngoại thanh tao thoát tục... Nhưng đến Cực Vực rồi mới biết tất cả đều chuyện vớ vẩn. Cô có biết tại sao định kỳ lại có đỉnh tranh không ?"
Tâm tình của Trần Đình Nghiên rõ ràng đã trầm hẳn xuống, phảng phất trước mặt nàng là một người khác chứ chẳng phải là một vị công tử phong lưu nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT