Vừa nghe phốc nhẹ một tiếng xong thì truyền tống trận liền khởi động.

Một luồng ánh sáng chói lòa từ đảo Đăng Thiên phụt mạnh lên không, thấu thẳng mây xanh.

Đến khi ánh sáng tán hết, trên đường tiên hòn đảo thứ mười ba này đã mất dạng bóng người, chỉ còn lại một khối đá tàn khuyết dài một trượng cạnh đầm đá nho nhỏ là lặng lẽ ghếch mình trên cát.

Cái tên Thập Cửu Châu từ đâu mà có bây giờ rất hiếm người biết.

Đây là nơi tầm tiên vấn đạo của các tu sĩ, là "xứ tiên thượng cổ" được truyền tụng trong thơ ca nơi hồng trần thế tục. Ở đây có tu sĩ đại năng chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể hủy thiên diệt địa, lại có chúng sinh nhỏ bé như kiến hôi sân si hám lợi, đánh nhau đến đầu rơi máu chảy chỉ vì một viên linh thạch...

Hầu như tất cả mọi người ở đầy đều ôm mộng thành tiên nhưng không phải ai cũng có thể trở thành tiên được.

Bia Nghe Đạo là huyền thoại và đồng thời cũng là giấc mộng về tiên giới.

Tấm bia ấy nhô trên mặt biển, cao chừng mười một trượng, sừng sững vươn cao bên bờ biển tây mênh mông, nói cao không cao, nói thấp không thấp, nước biển quanh năm đập sóng, ăn lỗ rỗ gồ ghề cả phần chân đế.

Nhưng hai chữ "Nghe Đạo" cổ xưa dày dạn gió sương ở tít trên đầu bia thì vẫn thẳng tắp một hàng, tuyệt chẳng bị ảnh hưởng gì, dù nước lớn hay nước ròng, đều chưa bao giờ bị sóng biển quét tới.

Tương truyền, trước đó lâu thật lâu ở đây chỉ có bia đá chứ không có hai chữ "Nghe Đạo". Mãi cho đến một ngày nọ mới có một vị chân tiên từ thượng giới đáp xuống truyền đạo, ngồi xếp bằng trên đó ba ngày ba đêm. Truyền đạo xong, vị tiên ấy phiêu diêu bay mất, mà người nghe đạo thì một bước thành tiên, trăm ngày phi thăng !

Từ đó trở đi, tấm bia vô danh này mới có tên "Nghe Đạo".

Nguồn hào quang trắng lóa quen quen của truyền tống trận vừa nhoáng qua xong thì đập vào tầm mắt Kiến Sầu là đại dương mênh mông vô bờ và tấm bia đá cổ xưa kia. Nàng thấy trên đỉnh bia cách mặt biển mười một trượng dường như có vết tích bất thường, có lẽ bị gió biển quanh năm xâm thực nên mới không ngay ngắn như vậy.

Phù Đạo sơn nhân ở bên cạnh nàng khoan khoái vươn vai duỗi dài nói : "Rốt cục cũng về rồi. Cái xó này cũng vẫn y vậy, chẳng thay đổi chút gì."

Ánh mắt lão cũng nhìn xuống tấm bia Nghe Đạo, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thu về.

Bị câu nói của lão kéo về thực tại, Kiến Sầu liền cụp mắt, quan sát cảnh vật xung quanh.

Dưới chân bọn họ là một tòa truyền tống trận khổng lồ. Mặt đất không gồ ghề mấp mô như trên đảo nhỏ mà là cả một vùng rộng lớn bằng phẳng, sáng bóng như gương.

Vừa ngước mắt lên, những gì đập vào tầm nhìn thật khiến Kiến Sầu phải bàng hoàng choáng ngợp.

Truyền tống trận này không khắc trên mặt đất bình thường mà là trên một quảng trường cực lớn. Nơi hai thầy trò đứng đây chỉ là một góc nhỏ của nó. Trên quảng trường hiện chớp chớp sáng sáng bạch quang liên hồi, sau đó thì có người người phục trang quần áo đủ kiểu từ bên trong đi ra.

Rõ ràng nơi đây là một quảng trường khắc đầy truyền tống trận !

Mặt trời chói lọi treo cao, chim biển trăng trắng từ xa hút chân trời xanh trong bay vút qua, để rớt lại sau lưng tiếng kêu lanh lảnh vang vọng giữa thiên không.

Trên quảng trường chu vi hơn trăm trượng, người qua kẻ lại không dứt.

Chỗ này không có công trình kiến trúc gì khác nên trông rất rộng rãi khoáng đạt. Duy ở một mặt sát biển lại có chín cột đá xanh đen rất lớn, xếp đều một dọc từ cao đến thấp.

Trên cột khắc hình thụy thú thượng cổ, chu vi gần bằng vòng tay ba người ôm, bóng dáng cao lớn sừng sững, phía sau lại có mây trắng trời biển xanh xanh làm nền trông thật thông thiên, phi thường khôn tả.

Có rất nhiều người đứng phía dưới, ngửa đầu nhìn lên.

Ánh mắt Kiến Sầu cũng bị các cột đá thu hút.

- Cái gì vậy thầy ?

Phù Đạo sơn nhân chép chép miệng, ra vẻ lơ là : "Chẳng qua là bia Cửu Trọng Thiên thôi, cũng chả có gì hay ho đâu."

Nói xong, lão liền nhấc chân đi tới.

Kiến Sầu nhất thời hết chỗ nói với lão : Vừa mới kêu chẳng có gì hay đó thôi, sao bây giờ cũng đi ra nhìn vậy chứ ?

Đầu óc nàng thật đúng là không sao theo kịp Phù Đạo sơn nhân nổi.

Kiến Sầu đứng sững tại chỗ một hồi mới hồi thần lại, vội vội vàng vàng chạy theo. Người qua kẻ lại bên cạnh nàng nườm nượp nhưng chẳng ai liếc mắt ngó nàng lần nào.

Dĩ nhiên, ở một chỗ người đông như mắc cửi thế này thì ai hơi đâu mà để ý tới một tu sĩ luyện khí nhỏ nhoi tầm thường, huống hồ là ông lão lôi tha lôi thôi đi ở phía trước ――

Ở Thập Cửu Châu, dạng tu sĩ độc lai độc vãng như vậy bốc đại cũng được một mớ, chẳng ai thấy lạ. Tất nhiên, lúc thấy Phù Đạo sơn nhân ôm con ngỗng trắng thì vẫn có người nhếch miệng cười cười.

- Bia Cửu Trọng Thiên là cái gì ? Đó là cây cột mà !

Kiến Sầu thật không hiểu tại sao lại có tên như vậy. Dĩ nhiên, điều khiến nàng tò mò hơn nữa vẫn là dùng để làm gì.

Phù Đạo sơn nhân chỉ ra bia Nghe Đạo xa xa, đáp : "Sơn nhân ta xem ra cái thằng dở hơi nặn ra cái bia Cửu Trọng Thiên này chắc là muốn nhái theo bia Nghe Đạo. Cái này là chuyện xưa rất nổi tiếng ở Thập Cửu Châu chúng ta, sau này rảnh thầy sẽ giảng cho con nghe."

Nếu đã là rảnh sẽ nói thêm thì dĩ nhiên Kiến Sầu cũng gật gật đầu không hỏi nhiều.

Nàng bất giác ngó nghiêng khắp nơi : Người tới đây đều là tu sĩ, nắm đại ai đó kéo ra tu vi cũng chắc chắn sẽ cao hơn nàng, cảm giác này thật đúng là kỳ diệu.

Kiến Sầu hơi hồi hộp lạ lùng, tay xiết chặt lấy cây gậy trúc chín đốt, hay đúng hơn là cây gậy cùi mà Phù Đạo sơn nhân lúc trước vẫn còn chưa lấy lại.

Phù Đạo sơn nhân vừa đi tới vừa tiếp tục nói : "Con coi, chín cái bia Cửu Trọng Thiên này, cái ở ngoài cùng bên trái là thấp nhất, sau cao dần. Bia tượng trưng cho chín cảnh giới tu luyện : luyện khí, trúc cơ, kim đan... Cái cuối cùng là "thông thiên". Trên mỗi một tấm bia Trọng Thiên đều có ghi tên. Tên này là tên của người mạnh nhất trong cảnh giới đó."

- Người mạnh giới trong từng cảnh giới hả thầy ?

Kiến Sầu vừa nghe đã hiểu, ánh mắt đang nhắm về phía bia Cửu Trọng Thiên một lần nữa thoắt cái liền trở nên lạ lùng.

- Ha ha !

Phù Đạo sơn nhân chẳng cần quay đầu lại cũng biết sắc mặt Kiến Sầu bây giờ ra sao : "Con còn trẻ mà, thích không ? Có muốn một ngày nào nào đó tên mình cũng có trên này không ? Sư phụ nói cho con biết, lát nữa đi ngang qua phải mở to mắt mà nhìn cho kỹ, tên sơn nhân ta cũng đứng đầu trên cột đó à !"

Cảnh giới đương thời tu vi cao nhất.

Trong cảnh giới này, nếu tu sĩ đó không bị đánh bại thì tên vẫn luôn được lưu trên bia Cửu Trọng Thiên.

Cảnh giới hiện tại của Phù Đạo sơn nhân tuy cao nhưng lúc lão còn trẻ lại đã từng giữ kỷ lục bất bại mấy lần, bởi vậy nên trên vài tấm bia Trọng Thiên vẫn có thể tìm được tên của lão.

Kiến Sầu biết Phù Đạo sơn nhân chắc chắn phải là nhân vật kiệt xuất rất nhiều năm về trước, nhưng đến lúc thực sự tiếp cận với bia Cửu Trọng Thiên tượng trưng cho vinh quang thì trong lòng lại chấn động sôi sục khôn tả.

Nàng chẳng biết cái gì đã khiến mình như vậy.

Trong lúc nói chuyện, thầy trò đã tới gần bia Cửu Trọng Thiên.

Đứng ở dưới nhìn lên là có thể thấy được chất đá xanh đen, trên khắc khá nhiều tên, từng cái từng cái một bắt đầu từ phần đế, càng lên cao đường nét càng lúc càng mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play