- Kiến Sầu sư tỷ đang nghĩ ngợi cái gì đó ?
Thấy Kiến Sầu mặt mũi chợt thoáng nét cười, Nhiếp Tiễu Vãn hơi khó hiểu, không khỏi lên tiếng hỏi.
Kiến Sầu cũng không nói thiệt, chỉ đáp : "Có gì đâu, tại đang nghĩ không biết sư phụ có gặp chuyện gì không thôi."
Dù sao chỗ đó cũng là nơi nguy hiểm vậy mà.
Nhiếp Tiểu Vãn tròn xoe mắt : "Là Phù Đạo sơn nhân phải không ?"
- Đúng rồi !
Kiến Sầu nói xong liền thấy mặt mũi Nhiếp Tiểu Vãn giống như ngưỡng mộ vô cùng. Nàng bất giác tò mò hỏi : "Sao vậy ?"
- Không có gì... Nhưng mà...
Nhiếp Tiễu Vãn cũng không biết nói sao. Cô bé nhìn Kiến Sầu, đáy mắt ánh lên khó hiểu : "Tỷ có biết Nhai Sơn thu đồ đệ yêu cầu rất cao hay không ? Trong toàn Trung Vực, chỉ có Côn Ngô mới so nổi."
Nhiếp Tiểu Vãn còn chưa nói hết Kiến Sầu đã hiểu. Nàng mỉm cười đáp : "Tiêu chuẩn thu đồ đệ cao nhưng làm sao muội biết tỷ thiên phú không cao ?"
Trong một chớp mắt đó, Nhiếp Tiểu Vãn sững ra nhìn Kiến Sầu, có cảm giác như tới bây giờ mới coi như mình bắt đầu hiểu hiểu nàng.
Phía bên kia, ba người vừa mới ngồi xuống điều tức nghe được câu trên cũng không khỏi quay đầu lại nhìn Kiến Sầu.
Hàm nghĩa trong đó...
Dường như không chỉ có đơn giản như vậy.
Theo họ thấy, đây chỉ là một người phàm tu vi cực thấp vừa mới được Phù Đạo sơn nhân thu làm đồ đệ. Mà bây giờ, nàng ta lại còn mặt dày mày dạn dám nói vống lên rằng mình đây thiên phú không tồi ư ?
Hứa Lam Nhi ngẩn ra hồi lâu. Ả cười khẩy rồi xoay đầu nhắm mắt ngay lại, đóng chặt mọi giác quan, không thèm nghe nữa.
Mấy người khác tuy trong bụng tò mò nhưng cũng không tiện hỏi thêm, chỉ dằn tâm tư, tiếp tục điều tức lại.
Riêng có ánh mắt Nhiếp Tiểu Vãn nhìn Kiến Sầu là dần dầng sáng lên. Nàng nháy nháy mắt với cô bé, dáng vẻ thoáng chút hoạt bát hiếm thấy.
Nhiếp Tiểu Vãn hào hứng hẳn lên. Cô bé kéo tay áo Kiến Sầu nói : "Sư tỷ, sư tỷ lại đây đi, tỷ muội mình nói chuyện chút."
Kiến Sầu buồn cười để kệ cho cô bé lôi mình sang một bên, tìm chỗ có đá tảng sạch sạch rồi ngồi xuống với nhau.
Đêm khuya nay đã sắp tàn.
Chân trời dần dần hừng lên, phản chiếu ánh sáng trên khuôn mặt của Nhiếp Tiễu Vãn, trông thật hồn nhiên dễ thương.
- Sư tỷ...
Cô bé ngập ngừng mở miệng gọi.
Kiến Sầu nhướng mày : "Muốn hỏi đấu bàn thiên phú của tỷ phải không ?"
- Dạ phải !
Nhiếp Tiễu Vãn rối rít gật đầu, ánh mắt tựa như ánh lên muôn vàn vì sao sáng ngời. Kiến Sầu nghiêng đầu nhìn cô bé : "Trước khi hỏi người ta thì tự giới thiệu mình cái đã. Muội hỏi đấu bàn của tỷ, vậy của muội thì sao ?"
Nhiếp Tiểu Vãn ngần ngừ giây lát rồi ghé tai Kiến Sầu thì thào : "Năm thước sáu !"
Kiến Sầu nghe vậy nhất thời không nói được gì.
Nhiếp Tiểu Vãn nói xong, mục quang tự hào đắc ý tràn trề, hai con mắt cười tít lên, cong cong như mảnh trăng non : "Chỗ Vô Vọng trai muội, trong hàng đại đệ tử chỉ có muội là thiên phú cao nhất, chỉ cần sáu tháng đã trúc cơ thành công. Nghe nói chính ngay sư phụ muội lúc đầu cũng chỉ có đấu bàn sáu thước thôi !"
- ...
Năm thước sáu đã là thiên phú cao nhất.
Kiến Sầu bỗng chợt nghiền ngẫm ý tứ trong lời Nhiếp Tiểu Vãn, kế lại nghĩ tới đấu bàn của mình... Sắc mặt nàng liền trở nên kỳ lạ thấy rõ : "Đấu bàn của sư phụ muội là sáu thước hả ?"
- Ừ !
Nói tới sư phụ, thái độ Nhiếp Tiểu Vãn vốn hơi rụt rè e lệ thoắt cái liền sôi nổi hẳn lên : "Sư phụ muội là tu sĩ lợi hại nhất ở trung vực, tu hành đến giờ đã được một trăm sáu mươi năm rồi. Hiện là tu sĩ nguyên anh duy nhất trong sư môn đó."
Luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh.
Kiến Sầu bấm bấm tính tính đầu ngón tay, lại hỏi : "Nguyên anh lợi hại lắm sao ?"
- ...
Trong chớp mắt đó, Nhiếp Tiểu Vãn cũng thua Kiến Sầu : "Hóa ra, tỷ chẳng biết cái gì hết..."
Kiến Sầu nửa điểm mắc cỡ cũng không, vẫn cứ trưng nguyên cái dáng thật thà của mình ra, gật đầu đáp : "Đúng là cái gì cũng không thông, bởi vậy mới hỏi muội đó."
- ... Thôi được rồi.
Nhiếp Tiểu Vãn chẳng chút bực mình.
- Tu sĩ cảnh giới nguyên anh... dù sao cũng lợi hại lắm rồi. Vô Vọng trai chỗ muội tuy nhỏ nhưng cũng coi như có thể được liệt vào trong một trăm hạng đầu trong số các môn phái của Tả Tam Thiên trung vực. Sư phụ muội là cao thủ số một trong môn á. Thường thường, trong mười vạn tu sĩ mà ra được một nguyên anh là kinh khủng lắm. Trúc cơ có thể ngự khí, kim đan ngự không, nguyên thần của tu sĩ nguyên anh thì hình dạng nho nhỏ giống như một đứa bé. Thân xác dù mất cũng không sao, cứ vẫn còn nguyên anh thì coi như không chết. Muội nói vậy tỷ hiểu chưa ?"
Thân xác nếu mất mà vẫn còn nguyên anh thì coi như không chết.
Đây chính là "trường sinh" như người ta hay nói ư ?
Có lẽ vẫn có chỗ hơi khác một chút, nhưng đại khái là vậy.
Kiến Sầu coi như đã hiểu ra.
Nàng gật đầu, kế nghĩ tới chuyện trường sinh, tiên, đạo mà Tạ Bất Thần theo đuổi thì nhất thời cười buồn : "Vậy là rõ, sư phụ muội cũng lợi hại lắm."
- Đó là dĩ nhiên rồi !
Khai sáng cho Kiến Sầu xong, Nhiếp Tiểu Vãn cảm thấy tự hào phơi phới lạ thường, nhưng chỉ lát sau liền lập tức nhớ tới câu hỏi trước đó của mình ngay : "Vậy còn Kiến Sầu sư tỷ, đấu bàn của tỷ bao lớn ?"
- Cái đó...
Thật ra, lúc biết kích cỡ đấu bàn của Nhiếp Tiểu Vãn, Kiến Sầu đã không còn muốn nói về mình. Đến bây giờ nàng mới hiểu tại sao khi thấy đấu bàn của nàng, Phù Đạo sơn nhân đến ngỗng cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Phút chốc Kiến Sầu bỗng trở nên ngập ngừng.
Nhiếp Tiểu Vãn thấy Kiến Sầu như vậy thì cho rằng nàng không muốn nói, lại càng xoắn xuýt không thôi.
- Muội nói hết với tỷ rồi, lại còn bán luôn đấu bàn của sư phụ nữa. Tỷ mà không nói là không công bằng ! Nói đi, nói đi mà, mất mát gì đâu.
- Ừ !
Kiến Sầu bất đắc dĩ thở dài, biết mình không thoát nổi sự mè nheo của Nhiếp Tiểu Vãn được. Nàng nhìn nhìn mấy người trông như đang tập trung tu luyện bên kia, kế xòe tay nói : "Đưa tay cho tỷ."
- Gì mà thần bí dữ vậy...
Nhiếp Tiểu Vãn cảm thấy Kiến Sầu có hơi làm bộ làm tịch thái quá, tuy nhiên vẫn nghe lời chìa tay mình ra, đặt lên lòng bàn tay của Kiến Sầu.
Kiến Sầu nắm lấy, nhẹ nhàng vạch ngang vạch dọc lên.
Nhiếp Tiểu Vãn lập tức trợn tròn hai mắt : "Tỷ... tỷ... tỷ..."
- Suỵt !
Kiến Sầu dựng thẳng ngón tay lên môi.
Nhiếp Tiểu Vãn nhìn nhìn nàng rồi lại nhìn nhìn lòng bàn tay, ngơ ngẩn không biết mình có nhìn lộn hay không, cảm giác hệt như đang nằm mơ.
Không thể nào !
Làm sao vậy được ?!
Kiến Sầu sư tỷ từ đầu xuống chân nhìn cực kỳ bình thường, đâu thấy chút xíu gì thiên tài đâu !
Cứ nghĩ tới kích cỡ đấu bàn thiên phú được Kiến Sầu viết lên lòng bàn tay mình là Nhiếp Tiểu Vãn lại thấy kinh khủng.
Quá xá, quá xá...
Thực đúng là quá xá !
Năm xưa đấu bàn năm thước sáu của cô bé vậy mà đã làm cả trung vực ầm ỹ không nhỏ rồi !
Hứa Lam Nhi đang ngồi tu luyện ở ngoài kia năm xưa lúc mới bắt đầu đấu bàn được năm thước, ỷ mình thiên phú không tệ mới lên Nhai Sơn xin bái nhập sơn môn, không ngờ trưởng lão Nhai Sơn khi đó còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
Ai cũng nói tiêu chuẩn Nhai Sơn cao, nhưng không ngờ lại cao đến độ này !