Cái giọng thanh lãnh lần này nghe lại khàn khàn là lạ.

Kiến Sầu nghĩ hắn dầm mưa cảm lạnh thật nên lo đến rối người : “Chàng khản giọng rồi kìa, chắc chắn là tại đi gấp, dọc dường cũng không để ý, về đúng lúc mưa to. Nếu về không được thì ở lại huyện học cũng đâu có sao...”

Tuy nói như vậy nhưng trong bụng nàng lại vô cùng ngọt ngào hạnh phúc. Miệng nói nói, vành môi đầy ý cười cũng càng lúc càng cong cong, tươi tắn hơn lên.

Tạ Bất Thần vẫn cứ lẳng lặng nhìn nàng như vậy.

Cả người hắn ướt đẫm, dưới chân nước nhỏ thành vũng, còn Kiến Sầu trước mặt thì tâm ý ánh mắt đều dành hết cho trượng phu, lúc cười lên trông thật ấm áp.

Cảnh tượng nhìn thấy lúc đội mưa đi về hôm nay lại vô thanh vô tức dậy lên trong trí hắn, đồng thời còn văng vẳng dội lại giọng nói khai sáng già cả chấn động lòng người kia : “Đạo thường không tên, mộc mạc. Tuy nó nhỏ nhưng trong thiên hạ không ai có thể bắt nó thần phục mình được*.”

* Câu này trích từ Đạo đức kinh của Lão Tử

- Con người ta vì xác thịt, vì phàm thai, tâm bị thất tình lục dục cuốn lấy nên mới khó bỏ tài vận tửu sắc.

- Thế ngoại có tiên sơn, mây mờ khói phủ mênh mông như biển. Phàm trần như hạt cải, hồng trần chỉ mấy độ là đã thành hư vô. Hỏi thế gian cớ sao lại chẳng thoát khỏi phàm căn mà tầm tiên vấn đạo ?

- Diệt rễ tình, cắt trần duyên. Nếu muốn cầu đạo thì phải bỏ hết mọi thứ. Ngươi lấy gì chứng minh quyết tâm của bản thân ?

Ngươi lấy gì chứng minh ?

Năm tiếng ngắn ngủi nhưng tựa như lạch trời sâu hút, chia cách nhân thế với cõi tiên.

Mà Tạ Bất Thần hắn nhất định phải vượt qua được.

Hắn giơ bàn tay lạnh ngắt lên xoa xoa khuôn mặt ấm áp của Kiến Sầu, đoạn bình thản cười đáp : “Nàng đang ở nhà. Ta dù thế nào cũng nên về một chuyến.”

Bàn tay hắn lạnh đến nỗi làm Kiến Sầu rùng mình : “Làm chi phải cực thân mình như thế không biết ? Thiếp có phải là cành vàng lá ngọc gì đâu. Nhưng chàng về rồi cũng hay, thiếp có chuyện này...”

Nàng vừa nói vừa giơ tay ra, ấp lòng bàn tay ấm áp của mình lên mu bàn tay của Tạ Bất Thần, nhưng vừa chạm tới thì thấy lạnh ngắt.

Nàng thở dài, quên bẵng luôn cả chuyện muốn nói : “Người chàng lạnh quá !”

- Không sao, thân thể ta khỏe mạnh hơn nàng nhiều.

Tạ Bất Thần cười lui ra sau một bước. Hắn bình tĩnh quay người, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngay thanh kiếm treo trên vách tường loang lổ.

Vỏ kiếm đen kịt, vảy xếp lớp kín hết bề mặt, nhưng nó lúc nào cũng vẫn sáng bóng như cũ, tuyệt không chút bụi.

Hắn thong thả giơ tay tháo thanh bảo kiếm xuống, khẽ vặn một cái, kế lại vận thêm sức. Ánh thép lạnh lẽo sáng ngời liền từng thốn từng thốn một lóe lên, hòa cùng một nhịp với tiếng mưa tiếng sấm bên ngoài cửa sổ, ai thấy không khỏi thót tim.

Kiếm từ từ thoát vỏ, tiếng kiếm ngân ban đầu còn loáng thoáng nhưng sau thì càng lúc càng lớn dần.

Tạ Bất Thần rút kiếm ra, trông mà tưởng như đang giải phóng cho một thứ gì đó vậy.

Kiến Sầu nhìn hắn đăm đăm không rời, trong bụng cứ nghĩ xem làm sao để nói cho hắn biết tin mình có thai.

- Cây kiếm này ngày nào thiếp cũng lau một lần nên chẳng bám bụi bao nhiêu. Thế nhưng thiếp lại chưa bao giờ rút nó ra khỏi vỏ. Nhìn đẹp quá, hèn chi chàng cứ muốn mang nó theo mình.

Tạ Bất Thần cuối cùng cũng rút hết thanh kiếm ra ngoài. Lưỡi kiếm ánh lên loang loáng lạnh lẽo phản chiếu đôi mắt hắn sâu như hàn đầm.

Trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhiên nhìn thấy rất rõ.

Đây là đôi mắt của chính bản thân mình, một đôi mắt vô tình vô dục, không buồn không vui, không sầu không thảm, không gì là không buông bỏ được.

Con người ta ở đời chẳng qua chỉ là ảo mộng hư huyễn.

Còn có gì mà không bỏ nổi chứ ?

Cho dù đó có là…

Kiến Sầu.

Chẳng qua chỉ chứng minh mình có tâm cầu đạo mà thôi.

Ánh mắt điềm tĩnh lãnh đạm của hắn dịch đi, chuyển từ lưỡi kiếm lạnh giá lên khuôn mặt của Kiến Sầu.

Nàng áo vải trâm mộc, trang điểm đơn sơ, mặt mũi trắng nõn, mắt phượng hẹp dài, trông đoan trang xinh đẹp khôn tả. Dù đứng ở một nơi như thế này nhưng vẻ bần hàn của nó cũng chẳng át đi nổi phong thái ngời ngời từ người nàng toát ra.

Tạ Bất Thần chưa bao giờ cảm thấy vợ mình đẹp như vậy.

Tuy nhiên sắc đẹp như thế cũng không lay chuyển được tâm tư hắn lấy nửa phần.

Lòng hắn tĩnh lặng như giếng cổ.

- Kiến Sầu !

Hắn lại gọi tên nàng.

Kiến Sầu chớp chớp mắt nhấc chân lên, miệng há ra tựa hồ như muốn hỏi hắn rốt cục là có chuyện gì.

Nhưng ngay sau đó, bước chân nàng lại chợt khựng lại giữa chừng.

Đau đớn thấu xương ập tới -

Kiếm !

Kiến Sầu sững sờ cúi đầu xuống thì thấy thanh kiếm trước ngực mình; từ lưỡi kiếm sáng lóa nhìn sang, kế lại thấy được bàn tay cầm kiếm.

Bàn tay đó là của Tạ Bất Thần.

Là bàn tay cầm bút, cầm dù, cầm kiếm.

Tạ Bất Thần thản nhiên nhìn nàng đăm đăm. Bao dịu dàng quyến luyến xưa kia tựa hồ như mây khói trôi qua trước mắt rồi tiêu tán mất tăm mất tích.

Ánh mắt ấy lạnh lùng kiên định, vừa hữu tình vừa lại như vô tình.

Kiếm đâm vào lồng ngực hệt như một khối băng lạnh giá. Nó đông cứng nàng, khiến nàng quên luôn cả đau.

Đôi con ngươi trong mắt nàng vụt co lại, Kiến Sầu he hé môi, cả người mê man hãi hùng đau đớn.

Thanh kiếm xanh ba xích nằm trong tay Tạ Bất Thần, đầu mũi đâm sâu vào ngực nàng.

Quầng máu quanh chỗ đâm loang ra, rồi chảy lên lưỡi kiếm từng chút, từng chút, từng giọt, từng giọt một…

- Tách !

Giọt đầu tiên nhỏ xuống đất trông hệt như một quân cờ đẫm máu.

Dưới sức phản chiếu của cái màu lóa mắt ấy, khuôn mặt tái nhợt của Tạ Bất Thần rốt cục cũng hơi hồng lên một cách kỳ dị.

- Chàng…

Kiến Sầu kiệt lực muốn nói nhưng cái miệng lại chỉ có thể há to chẳng khác gì một con cá bị người ta ném lên bờ, dù ráng thế nào đi nữa cũng chỉ phát ra được mấy tiếng ú ớ.

Mắt nàng ầng ậng nước.

Tại sao…

Tạ Bất Thần thu hết mọi thần sắc của nàng vào đáy mắt nhưng tựa hồ lại như cách nàng qua một vách ngăn, dáng vẻ thờ ơ vô cảm.

Hắn rút thanh trường kiếm ra, cử chỉ chậm rãi, tàn khốc đấy nhưng lại gần như thanh nhã.

Máu từ ngực Kiến Sầu phun bắn lên, cả người không làm sao đứng vững nổi nữa.

Tạ Bất Thần lãnh đạm nhìn nàng, mũi kiếm chĩa xiên xuống dưới, mặc cho máu từ trên đó chảy xuống, đọng lại thành vũng nhỏ trên mặt đất ẩm.

- Kiếp này ta phụ nàng. Nếu tam giới lục đạo có luân hồi thì kiếp sau hãy cứ việc tới lấy mạng ta.

Kiếp này ta phụ nàng.

Nếu tam giới lục đạo có luân hồi thì kiếp sau hãy cứ đến lấy mạng ta.

Kiến Sầu đứng không vững. Nàng bụm vết thương nơi ngực lại, lúc cúi đầu xuống chỉ thấy máu từ kẽ ngón tay ồ ạt trào ra.

Là máu trong lòng nàng, là lệ trong mắt nàng.

Cơ thể lảo đảo, nàng cuối cùng cũng ngã vật xuống đất.

Ngay sau đó, Tạ Bất Thần xách kiếm lên, nhẹ nhàng đi lướt qua cạnh nàng không một tiếng động.

Cả người nàng co quắp lại, đầu ngón tay cong cong, tựa hồ như muốn nắm lấy cái gì đó. Tuy nhiên lại chỉ có một góc vạt áo ướt đẫm là vụt qua tầm mắt.

- Rào rào rào…

Ngoài trời vẫn mưa như trút, xa xa nơi chân trời vẫn ầm ì ùng ục sấm động.

Ngoài sân, núi non trùng điệp đập vào mắt xanh ngăn ngắt, tựa hồ như còn thắm sắc hơn cả lúc trước.

Ngỗng trắng trong sân đang nhởn nhơ lạch bạch dưới mưa. Lúc Tạ Bất Thần đi ra, có mấy con còn xông xáo muốn nhào ra khỏi vòng liếp. Hắn cũng chẳng buồn để mắt tới mà ngẩng đầu nhìn ra bờ tường thấp.

Cỏ khô mấy gốc run rẩy rũ rượi trong mưa.

Phía trên đầu tường lơ lửng một đạo sĩ già đầu tóc bạc phơ. Lão đứng chắp hai tay ra sau lưng, chân cách chỗ cỏ khô đầu tường vừa đúng ba thốn không hơn không kém, còn ánh mắt trải đầy bể dâu tựa hồ như thấu hiểu thiên cơ thì đang nhắm xuống người Tạ Bất Thần.

Máu trên thân kiếm của hắn bị nước mưa rửa trôi nên đã nhạt bớt màu.

Lão đạo mỉm cười bảo hắn : “Trần duyên đã cắt, tánh tình tuyệt hảo. Ngày sau tầm tiên vấn đạo, thông thiên đại năng tất sẽ có chỗ cho ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play