Cửa lại được nàng đóng lại.

- Cạch !

Khóa đồng móc qua, bấm nhẹ một cái là xong.

Kiến Sầu vẫn để chìa khóa lên khung cửa, giống như nàng chỉ đi xa một chuyến mà thôi, sau này sẽ còn trở lại nữa.

Phù Đạo sơn nhân nhìn hết một màn trên, tay này ôm ngỗng trắng, tay kia cầm gậy trúc nát, bên hông giắt bầu rượu, mặt mày cười cười cực kỳ khó hiểu : "Hề hề, tâm trạng chắc rối rắm lắm hả ?"

- Dạ, cũng không hẳn là vậy.

Chỉ hơi hơi mà thôi.

Kiến Sầu chậm rãi thở dài một hơi, xong liền xoay lưng, bước lại con đường đã đi lúc tới.

Phù Đạo sơn nhân chỉ ngược đầu kia : "Nhà con ở mút phía đông thôn. Chúng ta cứ đi thẳng hướng này thì có phải là ra luôn rồi không ? Sao lại còn nhắm đằng đó làm gì ?"

Kiến Sầu không đáp mà cứ đi thẳng tới.

Giờ này người trong thôn đã ngủ từ lâu, chung quanh tối om, chỉ có sao trời là giăng giăng đầy trên cao, trông sáng vô cùng.

Nhà gần nhà Kiến Sầu nhất là Từ gia.

Lúc mới dọn đến, nàng với Tạ Bất Thần có từng được gia đình này giúp đỡ. Cách đây ít lâu, Tạ Bất Thần còn mượn búa của họ để làm ghế nữa.

Kiến Sầu cúi xuống, cầm chiếc búa nhỏ trong tay để dựa vào cửa nhà đóng chặt của nhà họ Từ.

Tiếp theo là nhà họ Lý, họ Trương...

Trong đêm, bóng dáng Kiến Sầu cứ chốc chốc lại đứng lại trước hết cửa nhà người này đến cửa nhà người khác.

Son phấn bột nước nàng cũng mang ra, bỏ vào trong một cái hộp nhỏ để trước cửa nhà họ Lưu. Có lẽ, sáng sớm ngày mai, khi mặt trời dần dần nhô lên trên sơn cốc, chiếu sáng cả thôn, cô bé nhà họ Lưu kia thức dậy, mở cửa thì mặt mày chắc là sẽ hân hoan vui mừng lắm đây !

Nghĩ vậy, Kiến Sầu khẽ cười, để hộp lại xong thì vỗ vỗ tay đứng lên. Đến bây giờ, cái bao to mà nàng mang đi đã không còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại mỗi một cái bao nho nhỏ đơn sơ.

Trong suốt thời gian đó, Phù Đạo sơn nhân mới đầu cứ nhìn nàng như nhìn quái vật, nhưng đến lúc này thì chỉ còn thầm khen từ tận đáy lòng.

Kiến Sầu quay lại đi cùng với lão ra ngoài. Nàng cười nói : "Sư phụ thấy con rất kỳ quái có phải không ?"

- Không !

Bước chân nhẹ nhàng, thong dong cực điểm, lão đáp : "Có ân thì báo, có tình thì trả, như vậy là chí tình chí nghĩa, sơn nhân rất thích."

Chí tình chí nghĩa ư ?

Kiến Sầu thế mà lại không biết cái câu này có thể đúng là ứng với mình hay không. Nàng nghĩ nếu sư phụ đã nói vậy thì thôi cứ nhận lấy đi.

Hai người đi thẳng tới, chỉ chốc lát sau đã tới chỗ cây cổ thụ ở ngay chính giữa thôn kia.

Kiến Sầu đưa mắt nhìn, nhưng Phù Đạo sơn nhân lại đứng lại, ngó các dải lụa đỏ cầu phước phơ phất đung đưa phía trên. Lão nói : "Đem cái khóa của con treo lên đi."

- Sư phụ ?

Kiến Sầu kinh ngạc ngẩng đầu lên : "Tại sao ?"

Phù Đạo sơn nhân đáp : "Dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi, bỏ đi con !"

Kiến Sầu bất giác nhăn mày, lắc đầu, tỏ ý không chịu. Nàng cười khổ nói : "Đứa bé chưa ra đời của con chỉ để lại cho con có mỗi một kỷ niệm nho nhỏ này thôi, vậy mà cũng không cho con mang đi sao ?"

Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng thật lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài : "Thôi, đi thôi !"

Có lẽ về sau nó sẽ hiểu.

Kiến Sầu nhìn lại gốc cây già cành lá sum suê lồng bóng nguyệt, lụa đỏ phơ phất trong gió, cái mới cái cũ tựa như hằng hà sa số tâm nguyện của không biết bao nhiêu người.

Nàng im lặng suy nghĩ ý nghĩa trong việc Phù Đạo sơn nhân bảo nàng làm, nhưng rốt cục cũng không đành buông cái khóa ra, bao nhiêu ý niệm thôi liền gạt sang một bên, tập trung đi đường.

- Sư phụ, chúng ta đi đâu đây ?

- Ài...

Phù Đạo sơn nhân gãi gãi đầu ôm ngỗng trắng nghĩ ngợi : "Con có biết Thập Cửu Châu không ?"

- Dạ không !

Kiến Sầu thực thà đáp.

Phù Đạo sơn nhân bảo : "Người tu hành năng lực thông suốt, ai mạnh lại còn có thể hủy thiên diệt địa nữa, bởi vậy nên xưa nay không ở cùng một chỗ với người phàm. Thời đại con đang sống bây giờ là triều Đại Hạ. Đây là một vùng lục địa không nhỏ, bốn mặt toàn biển, người tu đạo chúng ta gọi là "cô đảo nhân gian". Xa ngoài biển có núi tiên, phải vượt biển đi. Chỗ đó chính là Thập Cửu Châu, tu giả tụ tập, đại năng khắp nơi. Chúng ta sẽ đi tới đó."

Nói đến đây, lão chợt vỗ trán : "À mà không, ta còn có chuyện chưa làm, làm xong mới đi được. Bởi vậy chúng ta đi về phía nam đi. Dọc đường sư phụ sẽ dạy con tu luyện, sau đó xong xuôi việc kia thì sẽ dẫn con đi Thập Cửu Châu !"

- Cô đảo nhân gian, cái tên này nghe cũng ngộ...

Kiến Sầu đeo bao quần áo đi trên sơn đạo, bỏ lại thôn làng lúc này đã xa tít sau lưng.

Sao nơi chân trời vẫn lấp lánh sáng.

Nàng liếc mắt ngó con ngỗng trắng Phù Đạo sơn nhân đang ôm, cầm lòng chẳng đặng liền nhắc : "Sư phụ, thầy ôm nó không mệt sao ? Bỏ nó xuống cho nó tự đi đi."

- Cái gì ?

Phù Đạo sơn nhân sững ra, một hồi lâu sau cũng chưa hồi thần lại. Lão nhìn theo ánh mắt Kiến Sầu mới biết hóa ra nàng đang nói tới con ngỗng.

Lần này, Phù Đạo sơn nhân đã nghĩ thông. Lão ngồi liền luôn xuống đất, hề hề cười : "Con không nhắc ta cũng quên béng mất, bây giờ con ngỗng này là của ta rồi. Sơn nhân quyết định ăn nó xong rồi đi !"

Kiến Sầu cau mày : "Ăn nó ư ?"

Con ngỗng này nàng nuôi đã lâu, ít nhiều cũng có tình cảm, hơn nữa...

- Con ngỗng này là của thầy hồi nào ?

- Ủa ?

Phù Đạo sơn nhân hơi ngẩn ra : "Lúc con muốn ta thu con là đồ đệ, không phải đã nói con ngỗng trắng đi theo ta sao..."

- Dạ...

Kiến Sầu dường như bừng tỉnh, sắc mặt sau đó liền dịu xuống : "Dạ đúng, con ngỗng trắng to này đi theo thầy, vậy xin thầy bỏ xuống, cho nó đi đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play