Trong một sát na đó, chúng nhân nghe tiếng côn nặng nề đập xuống đất mà cứ tưởng như có gì đang quất mạnh vào tim mình, cũng dội tiếng vang rền như vậy.
Từ Thập Cửu Châu cho đến Cực Vực, không ai định thần lại kịp. Dù là tu sĩ hay quỷ tu, bọn họ đều chẳng hiểu tại sao cái ấn tru tà của Hoành Hư chân nhân kia lại khi khổng khi không nhằm người cùng phe mà đánh vậy !
Chúng tu sĩ đại năng cũng phần nào kinh hãi, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Duy chỉ có ánh mắt của Huyền Nguyệt tiên cơ là biến đổi, sau khi hạ xuống người Hoành Hư chân nhân rồi thì lại phóng lên chuyển đến bóng dáng Kiến Sầu giữa lưng chừng không đang muốn cứu mà cứu chẳng kịp, miệng bà hốt nhiên chợt than : "Hỏng tới nơi rồi..."
Cái thân khổng lồ của côn trải rộng trên đất, lớn đến nỗi che hết non nửa Cực Vực, máu tuôn xối xả thành dòng, chiếc cánh bị tét nằm sóng xoài xa xa. Phần lưng to như một hòn đảo trên biển nứt xước đủ đường. Từ trên cao nhìn xuống, trông côn thoi thóp hơi tàn, thậm chí nó còn chẳng kêu lấy được một tiếng, thực thấy mà kinh tâm !
Tay Kiến Sầu run lên bần bật, trống ngực thình thình, đến cả quỷ phủ đang nắm trong lòng bàn tay cũng rung rung lên theo.
Ý nghĩ ngàn ngàn vạn vạn đùng đùng bùng nổ trong trí : Nào là lúc ở Minh Nhật Tinh Hải, quá nửa tu sĩ bọn họ đã có địch ý với Phó Triêu Sinh; nào là chính Tạ Bất Thần đã mượn miệng hắn để chuyển lời cảnh cáo tới nàng; ngày ấy giữa Tuyết Vực mênh mông, nào là lời của đại yêu đáp lại nàng : "Bạn cũ thấy ta nên có mặt, vậy thì ta sẽ có mặt..."
Dưới khe đất, con rết đang trốn chui trốn nhủi kia đã biệt dạng tự đời nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT