Yêu vốn sẵn tính yêu, nếu muốn có được tính người thì phải nếm trải đủ thứ như con người, thấy cái họ thấy, cảm được cái họ cảm, thậm chí cũng biết đau như họ đau.
Những điều trên thiếu một cũng không được.
Đối với Phó Triêu Sinh mà nói, mọi thứ thuộc về thế gian phàm tục cho đến cả thế giới tu chân, hắn thấy đã rất nhiều, thế nhưng nếm trải thực sự thì lại chưa từng. Vả lại vì do nghe đạo mà sinh nên trong ý thức hoàn toàn không có tình ái niệm dục, chẳng khác gì người phương nam không hề biết đến cây chanh phương bắc*, cho dù thấy thì cũng chỉ là thấy chứ không tài nào hiểu được.
* Câu này bắt nguồn từ thành ngữ "Nam quất bắc chỉ" : quýt miền nam ngọt, chanh miền bắc chua, người phương nam chỉ biết quýt nên không thể hiểu được chanh bắc chua như thế nào.
Thế nhưng hắn vốn từ nguyện lực cả tộc phù du mà thoát thai, nhờ khí tức của thiên địa linh tú mà sinh, nên đã là yêu tà thì đối với mọi điều trên thế gian này tự thân cũng có được năng khiếu siêu việt trời cho.
Chẳng qua muốn hiểu phải gặp dịp mà thôi. Mà hôm đó lỡ miệng nuốt phải nửa trái tim son kia vừa khéo chính là dịp tốt. Trong cái lãnh đạm vốn sẵn tính trời kia tự nhiên liền nhuốm chút hơi hướm trần tục thế gian.
Chỉ có điều...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT