"Tôi đã nói ba lần rồi, tôi thật sự chỉ tò mò thôi mà."

Đây đã là lần thứ năm Ôn Chinh Trường bước vào căn phòng thẩm vấn nhỏ bé này, cậu vẫn lặp lại những lời đã nói trước đó.

"Tôi chỉ thấy bên kia có rất nhiều người tụ tập, tò mò nên đến xem thôi, ngoài ra không làm gì cả."

Ôn Chinh Trường thậm chí còn quen cửa quen nẻo đưa ra yêu cầu: "À đúng rồi, anh Minh Tam này, đợi thẩm vấn xong có thể trả lại cho tôi mấy quyển sách bị tịch thu không? Đó là sách tôi mượn."

Ôn Chinh Trường có ngoại hình ưa nhìn, mái tóc hơi xoăn tự nhiên được cậu nhuộm thành màu nâu cháy. Trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng nửa viền, thỉnh thoảng lại dùng ngón trỏ và ngón giữa thon dài đẩy kính trở lại vị trí cũ.

Minh Tam liếc cậu một cái: "Đừng có làm thân, Ôn Chinh Trường, ngồi thẳng lưng vào ghế!"

Ôn Chinh Trường im lặng.

Cổ tay cậu bị còng nên chỉ có thể cúi đầu xuống, ngượng ngùng dùng một tay vuốt mái tóc bên tai lên.

Hành động này khiến Ôn Chinh Trường trông càng thêm vô tội, hoàn toàn giống một sinh viên trẻ tuổi chưa trải sự đời, nào có vẻ lúng túng của một nghi phạm.

"Ôn Chinh Trường, đây là lần thứ năm cậu xuất hiện ở hiện trường vụ án."

"Đúng vậy."

"Bốn lần là vào ngày hôm sau khi hiện trường được phát hiện, còn một lần là do cậu báo cảnh sát.”

Ôn Chinh Trường gật đầu không thể chối cãi, gật xong lại vội vàng phân trần: "Đúng là vậy, nhưng đây thật sự là trùng hợp."

Minh Tam không nói gì, chỉ lộ ra vẻ mặt như muốn nói ‘cậu bảo tôi tin cậu kiểu gì đây?’.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Minh Tam, Ôn Chinh Trương tự biết là không có hy vọng.

Đổi vị trí mà nghĩ, nếu là cậu, cậu cũng sẽ không tin một người lại xui xẻo đến mức liên tiếp gặp phải năm vụ án giết người như vậy.

Cậu do dự một chút rồi chọn cách buông xuôi: "Anh Minh Tam, lần này tôi phải ở đây bao lâu nữa?"

Trong trường hợp không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào, nghi phạm chỉ có thể bị hạn chế hành động, không thể bị giam giữ trong một thời gian dài.

Trước đây Ôn Chinh Trường không biết, nhưng sau khi bị giam giữ nhiều lần như vậy, cậu đã quen thuộc với những chuyện này.

Giống như khi kiểm tra mại dâm, vừa nghe tiếng hô ‘cảnh sát’ ngoài cửa, người bên trong đã nhanh chóng đọc tên, sợ lát nữa kiểm tra không khớp.

Nghe thấy câu này, Minh Tam rõ ràng trở nên khó chịu, anh ta nhìn đồng hồ: "Còn ba tiếng nữa."

Vụ việc này gây ra ảnh hưởng xấu, cấp trên yêu cầu họ nhanh chóng điều tra và đưa ra kết luận.

Yêu cầu trong văn bản cứ thế tuôn ra, hoàn toàn không xem xét tình hình thực tế.

Đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì, nghi phạm lớn nhất chỉ còn ba tiếng nữa là lại được thả ra.

Nghĩ đến đây, Minh Tam bực bội xoa xoa thái dương.

Ôn Chinh Trường ừ một tiếng, cậu sờ sờ cổ họng: "Có nước không? Tôi muốn uống nước."

Minh Tam đứng dậy: "Tôi đi lấy cho cậu chai nước, cậu ngoan ngoãn ở đây."

Cửa phòng thẩm vấn mở ra, Minh Tam liếc mắt với Lộ Hoành Hậu đang đứng ngoài cửa kính một chiều, rồi đóng cửa lại đi đến bên cạnh Lộ Hoành Hậu.

Ôn Chinh Trường ngồi bên trong đang ngẩn người, lát sau cậu nhìn về phía camera ở góc phòng.

Cái camera này tròn ghê.

Tròn hơn tất cả những cái cậu từng thấy.

Nghĩ ngợi một hồi, cậu lại nhớ đến chú chó corgi hôm nọ, nó có một cái mông siêu cấp tròn xoe.

Ôn Chinh Trường thích những thứ lông xù, nhìn thấy mèo con chó con liền không nhịn được mỉm cười, cậu nghiêng đầu cười nhẹ mấy tiếng.

Lúc này, Lộ Hoành Hậu đứng bên ngoài đang ngậm một điếu thuốc.

Râu ria lởm chởm, mấy ngày không ngủ đủ giấc khiến hốc mắt anh ta thâm quầng, cả người trông rất lôi thôi.

"Đội trưởng Lộ, anh thấy sao?"

Lộ Hoành Hậu rít một hơi thuốc, sau khi khói vào phổi mới nhả ra. Mái tóc hơi dài gần che khuất mắt, nhưng điều này không cản trở anh ta nhìn chằm chằm Ôn Chinh Trường đang ngồi bên trong.

Khói thuốc từ từ bay lên rồi tan ra, đường nét của Ôn Chinh Trường càng thêm nổi bật trong làn khói.

"Cậu ta đang khiêu khích chúng ta."

Ánh mắt của Minh Tam cũng hướng về người bên kia tấm kính.

Hàng mi của chàng trai rất dài, khi cậu cụp mắt xuống có thể thấy một vệt bóng nhỏ dưới mí mắt.

Lúc này cậu đang dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, ánh mắt trước tiên nhìn về phía camera ở góc phòng. Cái camera có thể bao quát toàn bộ tình hình bên trong phòng thẩm vấn, cậu nhướng mày tỏ vẻ khinh thường cái camera này.

Đột nhiên, cậu quay đầu nhìn về phía sau tấm kính nơi Lộ Hoành Hậu đang đứng, khẽ nhếch môi cười nhạt.

Giống như xuyên qua tấm kính đó mỉa mai nói: "Haiz, vô dụng vậy sao."

Lộ Hoành Hậu bị nụ cười đó làm nổi da gà. Anh ta lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, túm cái gạt tàn trên bàn bên cạnh dí mạnh vào dập tắt.

"Tôi đi gặp cậu ta."

Trước khi vào, Lộ Hoành Hậu nhớ ra điều gì đó, quay đầu hỏi Minh Tam: "À đúng rồi, cái máy nghe lén đời mới nhất lần trước tôi bảo lão Lưu lấy đã có chưa?"

Đến khi cửa phòng thẩm vấn mở ra lần nữa, Ôn Chinh Trường ngẩng đầu lên, phát hiện người bước vào là người khác.

Người trước mặt trông rất vạm vỡ, chỉ cần đến gần đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc. Không giống cảnh sát mà giống một tên côn đồ cũng bị bắt thì đúng hơn.

"Nước của cậu đây, uống đi."

Lộ Hoành Hậu đặt chai nước xuống, khi đẩy nó về phía Ôn Chinh Trường, cậu ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc.

Ôn Chinh Trường ghét mùi thuốc lá và rượu. Đặc biệt là mùi thuốc lá, cậu rất phản cảm với nó. Vì vậy, Ôn Chinh Trường né người sang một bên.

Nhận ra hành động này khiến vị cảnh sát mới trước mặt hơi cứng người lại, cậu vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không thích mùi thuốc lá lắm."

Chỉ một thoáng như vậy, Lộ Hoành Hậu cúi đầu, kín đáo liếc nhìn chiếc máy nghe lén trong lòng bàn tay.

Con chip đen nhỏ đó lẽ ra phải nằm trong túi áo khoác đen của Ôn Chinh Trường. Nhưng hiện tại nó vẫn yên tĩnh kẹp giữa ngón tay anh ta.

"..."

Lộ Hoành Hậu nghiêng đầu, nhìn chàng trai đang nở nụ cười đầy ác ý với mình.

Đây đâu phải xin lỗi, rõ ràng là biết anh ta sẽ làm như vậy nên cố ý né tránh.

Ôn Chinh Trường đã phá vỡ kinh nghiệm bao nhiêu năm trong nghề của Lộ Hoành Hậu. Khiến anh ta nhanh chóng kết luận rằng người này là một kẻ cứng đầu.

"Chịu khó chút đi, đồn cảnh sát không hay dùng nước xịt phòng."

Lộ Hoành Hậu bỏ máy nghe lén vào túi, tiện tay ném áo khoác da đen lên lưng ghế, ngồi vào vị trí Minh Tam vừa ngồi.

"Anh Minh Tam đâu rồi?"

Ôn Chinh Trường vẫn khá sợ những cảnh sát khác, dù sao thì năm lần ‘tiến cung’ đều do Minh Tam tiếp đón.

"Cậu ta buồn đi vệ sinh." Lộ Hoành Hậu tùy tiện kiếm cớ, rồi dùng đôi mắt đó nhìn chằm chằm Ôn Chinh Trường: "À đúng rồi, ở hiện trường vụ án cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy một dấu vân tay."

Nghe vậy, Ôn Chinh Trường khá vui vẻ, vậy có nghĩa là vụ án đã có tiến triển rồi.

Điều này đồng nghĩa với việc sự trong sạch của cậu sắp được trả lại.

"Chỉ cần gây án là sẽ để lại dấu vết, cậu nói đúng không, Ôn Chinh Trường?"

Ôn Chinh Trường thở phào nhẹ nhõm, cầm chai nước lên nhấp một ngụm. Cổ họng cậu khô rát nên không dám uống ừng ực, uống xong mới nói: "Đúng vậy. Nhìn vẻ mặt vừa nãy của anh Minh Tam, tôi còn tưởng vụ án vẫn chưa có tiến triển gì."

Lộ Hoành Hậu nhìn chàng trai trước mặt thong thả uống nước, tâm trạng lại trùng xuống.

Anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm: "Ôn Chinh Trường, bây giờ cậu thành thật khai báo vẫn có thể nhận được khoan hồng. Đợi lát nữa có kết quả giám định vân tay, cậu sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu."

"Khai báo cái gì? Tôi không làm thật mà! Đúng rồi, kết quả ra nhanh thì càng tốt. Nếu phát hiện không trùng với vân tay của tôi, thì tôi có thể ra ngoài sớm không?" Ôn Chinh Trường đầy vẻ mong đợi.

"Sắp đến hạn trả sách mượn rồi, tôi phải nộp tiền phạt đó."

Cậu ta biết mình đang lừa cậu ta.

Lộ Hoành Hậu nhanh chóng đưa ra kết luận này, đồng thời đổ lỗi cho Minh Tam về việc mọi chuyện bại lộ quá nhanh.

Lộ Hoành Hậu không cho rằng mình có vấn đề, cảm thấy chắc chắc là Minh Tam đã để lộ tiến độ điều tra, cho nên mới dẫn đến tình hình không thuận lợi như bây giờ.

"Thư viện nào?"

Đầu óc rối bời vì mấy đồng tiền lẻ, bị cuộc sống đè nặng – Ôn Chinh Trường khó hiểu ‘hả’ một tiếng, rồi thật thà trả lời:

"Thư viện Thanh Thành."

Lộ Hoành Hậu ừ một tiếng, mở cửa ra rồi hét vọng ra ngoài: "Kiểm tra kỹ một lượt đống sách của Ôn Chinh Trường rồi trả lại thư viện Thanh Thành... Lăn, quy tắc là chết, người là sống, bảo đi thì đi."

Hai mắt Ôn Chinh Trường sáng lên, dặn dò một câu: "Thẻ thư viện của tôi ở trong ngăn ví."

Lộ Hoành Hậu vốn chỉ định làm bộ làm tịch, nghe xong thì nghiến răng, cố gắng thốt ra mấy chữ: "Được, tôi đích thân đi dặn dò."

Cửa đóng lại, Lộ Hoành Hậu gọi Minh Tam: "Đi, kiểm tra kỹ lưỡng, cẩn thận mấy quyển sách trong túi cậu ta, nếp gấp hay dấu hiệu gì cũng ghi lại hết rồi mang cho tôi xem."

Minh Tam gật đầu, rồi hỏi Lộ Hoành Hậu: "Đội trưởng Lộ, vậy kiểm tra xong có trả lại sách thật không?"

"Thằng nhóc thối, trả cái rắm." Lộ Hoành Hậu lại móc thuốc từ túi quần ra, ngậm vào miệng, bật lửa cũng đánh rồi nhưng không châm. Anh ta ngậm lên ngậm xuống một hồi, lại nhả điếu thuốc đã ướt một đầu vào hộp giấy.

Lộ Hoành Hậu nghĩ ngợi rồi nói: "Thôi, kiểm tra xong thì trả hộ cậu ta luôn đi, đằng nào cũng gần. Tiện thể... đi điều tra thư viện Thanh Thành một chút."

"Rõ."

Minh Tam đi điều tra, Lộ Hoành Hậu bỏ bao thuốc vào túi quần, rồi quay lại phòng thẩm vấn nói chuyện linh tinh với Ôn Chinh Trường.

Sau khi trả lời xong câu hỏi vì sao mình lại đi qua con hẻm đó, Ôn Chinh Trường ngẩng đầu hỏi Lộ Hoành Hậu: "Tôi có thể hỏi một chút, tôi còn phải ở đây bao lâu nữa?"

"Nửa tiếng nữa." Lộ Hoành Hậu nhìn đồng hồ, trả lời xong lại hỏi: "Ôn Chinh Trường, cậu nghĩ thế nào về tên giết người hàng loạt này?"

Ôn Chinh Trường biết mình sắp được ra khỏi căn phòng nhỏ này nên tâm trạng rất tốt: "Thật ra thì… không có cảm giác gì cả."

"Dù sao những người hắn giết cũng không phải người tốt đẹp gì, tôi cũng chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm. Chỉ là nếu hắn đừng có gây án sau khi tôi được thả ra thì tốt hơn."

"Tôi có thể hiểu những lời này của cậu thành, cậu hy vọng hắn sẽ gây án khi cậu đang ở đây?"

"Ý tôi không phải thế." Ôn Chinh Trường dang hai tay, tỏ vẻ bất lực: "Tôi là một người theo chủ nghĩa hòa bình, thế giới này không có tội phạm thì tốt biết bao."

Ôn Chinh Trường bắt đầu đếm ngược, cậu mân mê ngón tay tính xem nửa tiếng còn bao lâu nữa.

Kể từ khi bước vào thời đại thông tin, bị tịch thu điện thoại và sách khiến Ôn Chinh Trường cảm thấy mỗi giây trôi qua như một năm.

Vào lúc sắp hết giờ, dù Lộ Hoành Hậu vẫn muốn hỏi thêm gì đó hoặc giữ chân chàng trai trẻ này lại, thì cũng vô ích.

"Hết giờ rồi, cậu đi đi. Lần sau nhớ đừng có hay hóng hớt nữa."

Lộ Hoành Hậu cầm chiếc áo khoác trên ghế của mình lên, mở còng tay cho Ôn Chinh Trường rồi liếc nhìn chai nước trên bàn, Ôn Chinh Trường mới uống được một nửa. Vì muốn giữ lại chút DNA của người này, anh ta bịa chuyện:

"Đồn cảnh sát không cho phép nghi phạm mang đi bất cứ thứ gì ngoài bản thân, cậu hiểu chứ?"

Ôn Chinh Trường ngoan ngoãn gật đầu: "Hiểu hiểu."

Còn chưa đợi Ôn Chinh Trường đứng dậy khỏi chiếc ghế đã bị cậu ngồi nóng hổi. Cửa phòng đã bị đẩy mạnh ra, Minh Tam thở hổn hển, mắt nhìn chằm chằm Ôn Chinh Trường, nói với Lộ Hoành Hậu: "Đội trưởng Lộ, vụ thứ sáu rồi."

"Ở đâu?"

"Thư viện Thanh Thành."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play