Sự việc xoay chuyển quá nhanh khiến cả đám người, bao gồm cả nữ quỷ, đều sững sờ suốt nửa ngày mà chưa lấy lại được tinh thần.

Tất cả mọi ánh mắt – kể cả của nữ quỷ – đều đổ dồn về phía sinh vật đang nằm rên rỉ trên mặt đất: một chú chó con ngốc nghếch, vừa ngửa bụng vừa kêu ngao ngao đau đớn.

Đặc biệt là nữ quỷ, sau khi hoàn hồn liền hét toáng lên:
“Á á á! Con trai của ta đâu rồi?!”

“Ngao ô... mẹ ơi... bảo bảo đau quá...”
Chú chó con nghe thấy tiếng gào thét liền lập tức ngước mắt nhìn nữ quỷ, đôi mắt ngập nước, vẻ mặt đáng thương vô cùng. Nó còn vươn bốn chân ngắn củn, vẫy vẫy như muốn được ôm một cái.

Tuy khuôn mặt nó có chút hung dữ, nhưng động tác lại ngây thơ, ngốc nghếch đến mức bất kỳ ai nhìn thấy cũng khó mà không mềm lòng.

Chỉ có điều – nữ quỷ vốn dĩ... là một con quỷ. Và dù là người hay quỷ, thì quỷ cũng không thể sinh ra chó con.

Cho nên lúc này, Lý Vân Vân hoàn toàn không hề cảm thấy đáng yêu, mà chỉ thấy kinh hãi đến cực điểm. Con trai nàng đâu rồi? Vì sao con trai nàng lại biến thành một con chó xấu xí như thế này? Bảo bối của nàng... rốt cuộc đã đi đâu?

“Ngươi đã làm gì con trai ta rồi?!”
Lý Vân Vân gào lên như muốn rách họng, nhìn chằm chằm Bạch Trạm, oán khí toàn thân bùng phát dữ dội, giống như ngay sau đó sẽ hóa thành ma quỷ giết sạch cả thiên hạ.

Đám người xung quanh sợ đến mức vội vàng lùi lại.

Chỉ riêng Bạch Trạm là vẫn bình tĩnh mở miệng:
“Nó không phải con của cô. Cô căn bản chưa từng có con.”

“Không thể nào! Ngươi đang gạt ta! Ta có con! Bảo bối của ta rất ngoan ngoãn! Nhất định là ngươi đã giấu nó đi rồi! Trả con cho ta! TRẢ CON CHO TA!!!”

Lý Vân Vân trừng mắt, gào thét chói tai, tiếng hét thê lương vang vọng khiến ai nấy rợn tóc gáy. Đôi tay nàng mọc ra móng vuốt sắc nhọn, không màng tất cả mà lao thẳng về phía Bạch Trạm.

Tình yêu cha mẹ dành cho con cái là bản năng của con người – dù có hóa thành quỷ, điều đó cũng không thay đổi.

Con trai đột nhiên biến mất khiến Lý Vân Vân như phát điên. Thế nhưng, khi nàng sắp chạm vào người Bạch Trạm, một lớp ánh sáng vàng nhạt bao phủ lấy hắn, tựa như lá mỏng mạ vàng, lập tức thiêu đốt nàng rồi đánh bay ra xa.

Đó chính là công đức kim quang – khắc tinh của mọi loại tà vật, yêu ma, quỷ mị. Dù mạnh đến đâu cũng không thể đến gần.

“Ngươi là kẻ xấu xa! Là súc sinh! Các ngươi đáng chết hết! Trả con lại cho ta! Trả lại con cho ta…”

Lý Vân Vân mắt đỏ như máu, nằm bò trên mặt đất, điên cuồng mắng chửi, giọng khản đặc, đầy oán độc.
Trong mắt nàng, chỉ còn nỗi hận không thể hóa thành máu tươi nuốt trọn kẻ cướp đi đứa con yêu quý.

“Ta không thể mất con… Đó là bảo bối của ta và người ta yêu nhất… Là điều hạnh phúc duy nhất ta từng có…”

Dòng lệ đỏ như máu lăn dài trên khuôn mặt đã bị hủy hoại của nàng.

“Trả con cho ta… Ta chẳng còn gì cả… Chỉ còn mình con thôi…”

“Trả lại cho ta được không… Ta sẽ tha cho các ngươi… Chỉ cần trả con cho ta… Cầu xin các ngươi…”

“Ta chưa từng giết ai cả… Ta chỉ hút chút công đức từ bọn họ… Ta chỉ muốn kiếp sau con ta có thể đầu thai vào một gia đình tốt… Con ta chết thảm quá… oan khuất quá… Nó không thể đi đầu thai… Ta chỉ muốn làm mẹ…”

Nữ quỷ toàn thân mục rữa, máu me bê bết, hình dạng vô cùng đáng sợ. Thế nhưng, khoảnh khắc nàng quỳ rạp dưới đất, vừa khóc vừa van xin như một người mẹ mất con, lại khiến lòng người rung động.

Tất cả mọi người xung quanh đều trầm mặc.
Nàng là quỷ, đúng là đáng sợ – nhưng quá khứ của nàng, quả thực rất bi thương.

Dĩ nhiên, bọn họ có thể mềm lòng lúc này… cũng chỉ vì may mắn chưa ai trong họ từng bị nàng lấy mạng. Nếu từng có người chết, thì cảm xúc e rằng sẽ hoàn toàn khác.

Bạch Trạm lặng nhìn nữ quỷ đang khóc đến khàn giọng, trong lòng cũng dâng lên một tia đồng cảm. Nhưng hắn hiểu rất rõ – dù là người hay là quỷ, cũng không thể mãi sống trong ảo tưởng và dối trá.


Bạch Trạm lạnh lùng liếc nhìn sang con chó con mặt quỷ bên cạnh – vẫn còn đang tỏ vẻ đáng thương, giả bộ ngây thơ như thể nó vô tội lắm – ánh mắt sắc như dao:

“Ngươi còn định diễn tới bao giờ nữa? Dù các ngươi không phải mẹ con ruột thịt, nhưng dù sao ngươi cũng từng nằm trong bụng nàng suốt một thời gian. Nàng cẩn thận bảo vệ ngươi, vì ngươi mà bôn ba khắp nơi tìm cách đầu thai cho ngươi. Ngươi thật sự có thể yên tâm nhìn nàng chết đi rồi vẫn sống trong lời nói dối ư?”

“Ngao ô ~”

Chó con mặt quỷ nghe vậy chỉ biết ngao ngao lên một tiếng, ánh mắt tròn xoe như mang theo khẩn cầu, còn chắp móng vuốt lại như đang hành lễ, nhìn vô cùng đáng thương và đáng yêu.

Nhưng Bạch Trạm không hề mềm lòng. Hắn rạch nhẹ lòng bàn tay, máu tươi hòa vào ánh kim quang rồi hất mạnh về phía con chó.

“Xoẹt—!”

Trong nháy mắt, cơ thể con chó con phát ra tiếng xèo xèo như bị đốt cháy, trong miệng càng rú lên thảm thiết:

“NGAO Ô —— Ô ——!!!”

“Bảo bảo!”

Nữ quỷ thấy cảnh ấy, sắc mặt lập tức tái nhợt, vô cùng sốt ruột. Nàng lảo đảo muốn lao tới cứu, nhưng ngay sau đó lại khựng lại giữa chừng.

Hiển nhiên nàng đang rơi vào mâu thuẫn sâu sắc – trong lòng cảm thấy con chó kia có thể là con trai của mình, nhưng lý trí lại cảnh giác rằng có thể chỉ là quái vật do đám người này biến ra để lừa gạt.

Bạch Trạm thấy vậy liền hừ lạnh:

“Hừ, nếu ngươi không muốn nói, để ta nói thay cho ngươi.”

“Không cho nói! Không cho nói! Ta là bảo bảo của mẹ! Là bảo bối ngoan ngoãn của mẹ!”

Chó con mặt quỷ lập tức tru tréo phản ứng, giọng đầy dữ tợn:

“Đạo sĩ thúi! Ngươi dám nói bậy, ta sẽ xé xác ngươi! Ta sẽ ăn thịt ngươi! Ăn hết công đức của ngươi, ăn sạch vận khí của ngươi! Cho ngươi đời này, đời sau, đời sau nữa, kiếp sau nữa đều xui xẻo đến mức nổ đầu luôn!”

Nó nhe răng trợn mắt, móng vuốt sắc nhọn cào lên mặt đất để lại vết rạch sâu hoắm – nhìn qua tưởng rất đáng sợ.

Chỉ là... giọng nói của nó lại là một giọng nũng nịu như con nít, hoàn toàn không tạo được chút uy hiếp nào, chỉ khiến người ta vừa buồn cười vừa chán ghét.

Ngay khi lời lẽ điên cuồng vừa dứt—

Một bóng người đã xuất hiện trước mặt nó!

Chó con mặt quỷ còn chưa kịp phản ứng đã bị xách cổ quăng thẳng lên trời, giữa không trung liền bị một trận mưa đòn như sấm sét tàn nhẫn giáng xuống!

“NGAO Ô NGAAAAAO!! ĐAU QUÁ ĐAU QUÁ!! Ngươi là ai mà dám đánh ta?! NGAAAAO ĐAU QUÁ… Ô ô ô…!”

Nó gào khóc thảm thiết, tứ chi vung loạn giữa không trung, bộ dáng vừa thảm hại vừa tức cười đến khó tin.

Mặc dù nhìn qua không thấy quyền đầu kia đẫm máu đánh thẳng vào mặt, nhưng mỗi cú nện xuống lại đau hơn xa lúc nãy Bạch Trạm ra tay. Đó là kiểu đau đớn xuyên qua thân thể, giáng thẳng vào tận sâu linh hồn – một loại nội thương cấp bảy tinh, không thuốc nào cứu nổi!

Chó con mặt quỷ lăn lộn đến giờ, ngoài cái chết đầu tiên trong đời ra thì đây là lần đầu tiên nó thấy tủi thân đến vậy!

Nó thật ra cũng muốn xin tha, nhưng tự tôn của nó cao ngút trời – sao có thể vì đau mà cúi đầu nói mấy lời mềm yếu hèn hạ được chứ? Dù có xin tha cũng phải giữ miệng cứng đến cùng!

“Ngao ngao! Không được đánh! Dừng tay! Ta nói dừng tay!”

“Ô ô! Vương bát đản kia, ngươi biết ta là ai không hả?! Dám đánh ta! Lại còn tát mặt?! Vô liêm sỉ! NGAO! Đau quá trời đất ơi!”

“Ngao ô ô! Ta muốn ăn ngươi! Ăn sống nuốt tươi ngươi! Ăn—”

Nó tru tréo, nhe răng trợn mắt, trong mắt tràn ngập lửa giận. Nhưng nói đến giữa chừng, khi ánh mắt nó chạm phải đôi mắt đỏ lạnh băng trước mặt, toàn bộ liền đột ngột nghẹn họng.

“Ngươi… ngươi… ngươi…!!!”

Chó con mặt quỷ cả người cứng đờ, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mặt nạ đối diện, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm.

“Ồn ào.”

Tần Cận Uyên lạnh lùng phun ra hai chữ, tay bóp nhẹ cổ nó. Giọng nói như được đóng băng vọng xuống, mang theo một luồng uy áp đè trời lấp đất, ép đến mức quỷ diện chó con như hóa đá – toàn thân run rẩy không thôi.

“Ngao ô—!”

Chó con mặt quỷ ánh mắt hoảng loạn, tứ chi mập mạp run lập cập, cả người như bánh bao luộc sắp rã: Đáng sợ quá! Hơi thở này thật sự quá đáng sợ ngao ô ——!!!

Mọi người chứng kiến cảnh này đều trợn mắt há mồm, im lặng như bị điểm huyệt.

Đây… đây chính là đại Boss hù chết người nãy giờ á?

Nói cho đã vào là hung thần ác sát, thế mà lại bị một bàn tay mềm như đánh ruồi chế ngự gọn gàng vậy đó?

Thời đại này "thủy hóa" lại phát triển nhanh đến thế sao?!

Bạch Trạm liếc mắt nhìn sang bên kia một cái, khóe môi cong lên một độ cong vừa phải, như cười như không, rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa.

Sau đó hắn mới xoay người, ánh mắt trở lại trên người nữ quỷ, giọng điệu không nhanh không chậm mà nói:

“Lúc trước ngươi tự sát, căn bản không phải vì tuyệt vọng... mà là đã có chủ ý từ trước.”

Tuy lời nói như đang dò hỏi, nhưng ngữ khí thì lại cực kỳ chắc chắn – không cho phép nghi ngờ.

Nghe vậy, nữ quỷ đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử co rút, ánh mắt khiếp hãi: “Ngươi… ngươi làm sao biết…”

Phía bên kia, ba người Đỗ giám đốc đều sửng sốt, sắc mặt hiện rõ vẻ hoảng hốt. Mặc dù họ là giám đốc hội sở, nắm giữ không ít quyền hạn, nhưng hiển nhiên – những chuyện này, họ cũng không hoàn toàn nắm rõ.

Bạch Trạm cười nhạt: “Không có gì là không thể biết. Người sống chỉ cần biết dò xét, tổng hợp manh mối, phân tích logic, thì chân tướng tự nhiên sẽ hiện ra.”

Vừa nói, hắn vừa giơ tay, vẫy vẫy lá bùa hộ mệnh mà trước đó hắn đã vẽ lên điện thoại – cũng vì vậy, chiếc điện thoại này vẫn có thể hoạt động bình thường trong biển âm khí này.

Một tay thao tác, hắn mở tài liệu do Vương bí thư vừa gửi đến, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua từng dòng, rồi bắt đầu trầm giọng thuật lại:

“Lý Vân Vân. Nữ. 24 tuổi (đã qua đời). Người thôn Hồng Tinh, huyện Tây Hà, thành phố Vân Tích, tỉnh Y. Trong nhà có cha mẹ già và ba anh trai. Năm 20XX thi đậu Đông Đại Kinh thị, sau đó lên kinh thành học tập…”

Từ lúc bước vào hội sở, hắn đã cảm thấy nơi này có gì đó không đúng.

Toàn bộ sơn trang này, quỷ khí dày đặc đến mức quỷ vật bình thường không thể nào tạo nên, tuyệt đối không chỉ có một hai con lảng vảng. Đặc biệt hơn – trong quỷ khí này lại còn xen lẫn ánh sáng phúc duyên và công đức – chuyện này thực sự quá kỳ quặc.

Cũng vì vậy, hắn đã lập tức nhắn tin cho Vương bí thư, phân hai đường điều tra:

– Một bên là điều tra tình hình Bạch Vân hội sở.

– Một bên là moi thông tin từ miệng Đỗ giám đốc và những người liên quan.

Cuối cùng, tài liệu thu được, quả nhiên vượt ngoài suy đoán của tất cả mọi người.

Bạch Trạm cụp mắt nhìn nữ quỷ Lý Vân Vân đã bị lệ khí ăn mòn đến méo mó, giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước:

“Chuyện Đỗ giám đốc bọn họ kể… kỳ thật cũng không sai. Chỉ là… họ cố ý giấu một phần chân tướng.”

“Lúc trước, sau khi ngươi trở thành bạn gái của Dương thiếu, đã phải chịu không ít tra tấn và dày vò. Khi ấy, ngươi từng tuyệt vọng đến mức muốn tự sát, đúng chứ?”
Giọng Bạch Trạm bình tĩnh vang lên, không mang theo cảm xúc, nhưng từng câu từng chữ như châm chọc vào vết thương sâu kín nhất.

“Thế nhưng…”
Hắn hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén:
“Cuối cùng ngươi lại từ bỏ. Ngươi lựa chọn tiếp tục sống – nhẫn nhục, tạm bợ, khom lưng nuốt nhục mà tồn tại… vì ngươi yêu một người nam nhân.”

“Triệu Hàng.”
“Hắn là một phục vụ sinh trong hội sở này – cũng là tia sáng duy nhất trong bóng tối cuộc đời ngươi, đúng không?”

“……”

Lý Vân Vân run rẩy, quỳ sụp xuống mặt đất. Không có lời nào được thốt ra, nhưng ánh mắt nàng đã nói hết tất cả. Trong đôi mắt tràn đầy lệ khí kia vẫn lộ ra một chút ánh sáng yếu ớt – ánh sáng của hồi ức, của yêu thương.

Triệu Hàng, trong mắt nàng, chính là một tia mặt trời ấm áp hiếm hoi soi rọi cuộc đời cô tăm tối, lạnh lẽo. Khi cô đã sắp gục ngã, hắn là người đã chìa tay ra cứu rỗi…

Nhưng Bạch Trạm chỉ lắc đầu, trong mắt hiện lên chút tiếc hận:

“Ngốc cô nương… ngươi bị lừa rồi.”

“Triệu Hàng căn bản không phải ánh mặt trời gì cả. Hắn và Dương thiếu — cùng một giuộc.”

“Ngươi… nói cái gì!!”

Lý Vân Vân bỗng dưng ngẩng đầu thét lên. Mắt nàng lập tức hóa huyết hồng, lệ khí ào ạt cuồn cuộn, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Trạm như muốn xé xác.

Nhưng Bạch Trạm không nói thêm lời vô nghĩa. Hắn vung tay, trực tiếp ném điện thoại qua.

“Mắt thấy là thật. Sự thật – tự xem đi.”

Màn hình điện thoại sáng lên, từng tấm ảnh, từng dòng tài liệu, từng đoạn ghi âm bắt đầu trình chiếu – từng chi tiết, từng sự thật bị che giấu dần hiện rõ:

“Dương thiếu là cầm thú – chuyện này không cần nói.”

“Nhưng cái tên Triệu Hàng ngươi yêu thương đó, cũng chẳng hơn gì. Ngươi biết Bạch Vân hội sở này trước đây thuộc về ai không?”

“Chính là... Triệu gia. Mà chủ nhân Bạch Vân hội sở đời trước – chính là cha của Triệu Hàng.”

Lý Vân Vân ngây người, ánh mắt mờ mịt.

“Trước đây, Triệu gia đắc tội Dương Toàn Lương – ba của Dương thiếu – đương kim Thị trưởng thành phố F. Vì thế, cả nhà Triệu gia rơi vào cảnh bại sản. Bạch Vân hội sở bị ép bán lại cho Dương gia.”

“Cha mẹ Triệu Hàng – vì không chịu nổi đả kích – đã chọn cách nhảy lầu tự sát.”

“Chỉ còn lại Triệu Hàng, một thân gánh khoản nợ hàng ngàn vạn, từ thiếu gia giàu sang rơi thẳng xuống đáy xã hội.”

Bạch Trạm nhếch môi, ánh mắt chợt lạnh:

“Loại người như vậy… ngươi nghĩ hắn có thể dựa vào cái gì để sống tiếp? Dựa vào phục vụ sinh quán bar kiếm mấy nghìn tệ một tháng mà trả nợ sao?”

“Không – hắn lựa chọn con đường khác.”

“Hắn muốn kéo Dương gia xuống địa ngục. Muốn lật lại vụ án kinh thiên động địa từng bị vùi lấp dưới tầng tầng bê tông của hội sở này…”

“Vụ án chôn thây hàng trăm người – chính là do hai nhà Triệu – Dương hợp tác che giấu.”

“Và bây giờ… hắn cần một quân cờ.”

“Chính là ngươi, Lý Vân Vân.”

Mọi người nghe vậy liền hít mạnh một ngụm khí lạnh.
“Ngầm chôn... mấy trăm cỗ thi thể?!”

Ngay cả Đỗ giám đốc cùng mấy người khác cũng trợn trừng mắt, sắc mặt trắng bệch, theo bản năng ôm chặt hai tay — rõ ràng, đối với chuyện này, bọn họ căn bản chưa từng biết đến nửa chữ!

Bạch Trạm ngẩng đầu, ánh mắt quét qua mọi người, đáy mắt lạnh băng pha lẫn trào phúng:
“Bằng không các ngươi nghĩ tại sao nơi này lại có nhiều quỷ vật như vậy?”

“Không phải như thế! Không phải như thế! Ngươi không được nói! Không được nói ——!!!”

Lý Vân Vân điên cuồng hét lên, cảm xúc vỡ vụn, đồng thời nhào tới phía trên, muốn công kích chiếc Flycam vẫn đang phát sóng trực tiếp ở đỉnh đầu.

Nhưng mọi hành động của nàng đều là vô ích.
Flycam được Bạch Trạm dùng công đức kim quang khắc họa bảo hộ phù, bình thường quỷ vật căn bản không thể chạm vào — công kích của nàng vừa chạm tới lập tức bị kim quang nghiền nát, hóa thành từng sợi linh lực tán loạn trong không trung.

“Không cho ta nói... là vì ngươi muốn bảo vệ Triệu Hàng sao?”
Giọng Bạch Trạm tuy không lớn, nhưng mỗi chữ đều bén như lưỡi dao.

Hắn nhìn nữ quỷ đang điên cuồng gào thét dưới đất, ánh mắt có phần đồng tình nhưng vẫn không hề lay chuyển:
“Ta đã nói rồi — hắn từ đầu tới cuối... đều chỉ là đang lợi dụng ngươi mà thôi.”

“Triệu Hàng ban đầu đúng là muốn dùng thảm án trăm thi để kéo Dương Toàn Lương xuống ngựa, trả thù cho cái chết của cha mẹ hắn, cho sự tan nát của Triệu gia. Nhưng...”

Ánh mắt Bạch Trạm trầm xuống:

“Khi hắn biết Dương thiếu đối với ngươi làm ra những chuyện cầm thú kia... hắn đã thay đổi chủ ý.”

“Bởi vì hắn phát hiện, chỉ trả thù thôi thì chưa đủ. Hắn còn muốn quay lại cuộc sống vinh hoa phú quý năm xưa — tiền, quyền, địa vị. Những thứ đó mới là thứ hắn thật sự khát vọng.”

“Còn ngươi, Lý Vân Vân —— chỉ là một quân cờ, một công cụ.”

“Lúc trước, ngươi từng tìm đến truyền thông, muốn công khai hành vi ác độc của Dương thiếu, hy vọng từ đó thoát khỏi hắn, cùng người yêu chạy trốn thiên nhai.”

“Nhưng ngươi đã quên mất — ba của Dương thiếu là thị trưởng đương nhiệm, quyền thế thông thiên.”

“Truyền thông bị bóp méo, sự thật bị lật ngược. Ngươi chẳng những không đòi được công đạo, còn bị cả mạng xã hội nhục mạ, bị võng bạo đến cùng cực.”

“Ngay cả người nhà của ngươi... cũng bị mua chuộc, ngược lại đứng ra bôi nhọ ngươi.”

“Ngươi thật sự tuyệt vọng.”

“Ngươi cảm thấy chính mình dơ bẩn, không xứng với tình yêu. Ngươi cho rằng bản thân tồn tại chỉ là thống khổ. Cho nên... ngươi lựa chọn tự sát, hóa thành lệ quỷ.”

Giọng nói Bạch Trạm càng lúc càng nhẹ, nhưng lại khiến người nghe như bị bóp nghẹn nơi cổ họng:

“Sau khi chết, vì muốn giúp Triệu Hàng và đứa con chưa kịp chào đời, ngươi lựa chọn từ bỏ đi đầu thai.”

“Ngươi tình nguyện vĩnh viễn không được siêu sinh, cam tâm ở lại nơi này, hấp thụ từng chút công đức, từng sợi phúc duyên của người sống, rồi lặng lẽ chuyển cho Triệu Hàng và... đứa bé quỷ.”

“Lý Vân Vân...”

Hắn thở dài.

“Ngươi là một người mẹ vĩ đại, cũng là một nữ nhân si tình... nhưng tiếc là — ngươi si tình sai người.”

Bạch Trạm nói đến đây, thanh âm chợt ngừng lại trong một thoáng, như muốn cho người nghe cơ hội hít thở. Nhưng khi hắn mở miệng lần nữa, chính là câu vạch trần tàn nhẫn nhất:

“Lý Vân Vân, từng lựa chọn của ngươi... đều là Triệu Hàng cố ý dẫn đường.”

Ánh mắt hắn lạnh băng, gằn từng tiếng:
“Ngươi chạy đến truyền thông để lật tẩy Dương thiếu, là chính Triệu Hàng đem kế hoạch của ngươi nói cho Dương thiếu biết. Nếu không thì ngươi nghĩ vì sao bên kia lại phản ứng kịp thời như vậy? Truyền thông bị bẻ cong, dư luận đảo chiều — tất cả đều không phải ngẫu nhiên.”

Hắn lấy một tập tài liệu dày cộp từ túi pháp khí, ném mạnh xuống trước mặt nàng:
“Không tin? Vậy tự mình xem đi — đây là chứng cứ ta cho người điều tra ra được.”

“Triệu Hàng... hắn muốn ngươi chết. Mà còn phải chết thật thê thảm — hóa thành lệ quỷ.”

“Ngươi không hề nghi ngờ sao? Công đức quang mang vốn là khắc tinh của lệ quỷ. Tại sao ngươi lại có thể sai khiến quỷ vật hấp thu công đức phúc duyên của người sống?”

“Còn đứa trẻ kia — ngươi nghĩ nó là hài tử của ngươi và Triệu Hàng? Ngươi thật sự tin tưởng cái gọi là quỷ anh đó sao?”

“Ngươi chưa từng thấy kỳ quái sao? Cùng là lệ quỷ, vì sao ‘bảo bảo’ có thể hấp thụ công đức, còn ngươi lại bị thương khi đụng vào? Logic ở đâu?”

Bạch Trạm ánh mắt lạnh lùng:
“Không hợp logic, chính là có vấn đề.”

“Không! Không phải như thế! Hắn sẽ không gạt ta! Hắn thích ta! Hắn là người duy nhất không ghét bỏ ta...”

Lý Vân Vân như điên cuồng, liên tục lắc đầu, nước mắt huyết lệ không ngừng chảy ra, trong mắt ngập tràn bi thương và tuyệt vọng.

“Hắn muốn cùng ta kết hôn... Hắn nói sẽ mang ta rời khỏi nơi này... Chỉ có hắn không chê ta...”

“Ngươi là thiên sư... là đạo sĩ... Ngươi muốn giết ta và bảo bảo... Ngươi cố ý bịa chuyện dọa ta tự loạn trận tuyến... Ta sẽ không tin —— ta không tin!!!”

Tiếng hét gào thảm thiết vang vọng giữa hội sở âm u. Sự thật quá tàn khốc, quá đau đớn — nàng không cách nào tiếp nhận.

Bạch Trạm trầm giọng, tiếp tục nói lời cuối cùng, như nhát đao trí mạng:
“Ngươi có tin hay không, trong lòng ngươi đã có đáp án.”

“Con quỷ diện chó con mà ngươi xem là quỷ anh —— căn bản không phải con ngươi. Nó là một con Tì Hưu quỷ hồn.”

“Ngươi đã làm lệ quỷ nhiều năm, hẳn biết Tì Hưu là gì chứ?”

“Trong truyền thuyết, đó là thụy thú có năng lực khai vận, trấn tà, trừ họa. Dù hóa thành quỷ hồn, bản năng vẫn không thay đổi — cho nên mới có thể hấp thu công đức, lại không bị tổn thương.”

“Chính vì Tì Hưu từng nằm trong bụng ngươi, nên ngươi mới có thể lợi dụng công đức hấp thụ từ người sống — đó không phải công lao của ngươi, cũng không phải ‘con’ của ngươi. Là hắn dùng ngươi làm bình chứa đổi vận mà thôi.”

Bạch Trạm nghiến răng. Hắn không rõ Triệu Hàng học được đổi vận chi thuật từ đâu, cũng không biết từ đâu kiếm ra một con Tì Hưu quỷ hồn... nhưng kết quả là — con thụy thú đáng ra nên dùng để cứu người, lại bị đưa vào kế hoạch máu tanh, trở thành công cụ giúp ác nhân đổi mệnh.

“Không phải... Không phải như vậy... A a a ——!!”

Lý Vân Vân gào thét, hai tay chùy xuống mặt đất, lệ huyết không ngừng tuôn trào.

“Tại sao? Ta yêu hắn như vậy... Sao hắn có thể đối xử với ta như thế...?”

“Hắn nói muốn cưới ta... Nói không chê ta dơ bẩn... Ta đã vì hắn làm tất cả... Vì hắn mà chết... Vì hắn mà thành lệ quỷ, vì hắn không chịu siêu sinh...”

“Cầm thú! Lừa đảo! Tất cả đều đáng chết!! Toàn bộ đều đáng chết!!!”

Oán khí quanh thân Lý Vân Vân bắt đầu sôi trào, không ngừng xoáy cuộn. Sương mù đen đặc như mực, bắt đầu biến thành màu huyết hồng rực rỡ — báo hiệu nàng sắp biến thân từ hắc y lệ quỷ thành hồng y lệ quỷ.

“Bình tĩnh lại!!”

Bạch Trạm thấy vậy, không dám chậm trễ. Hai tay kết ấn, điểm mạnh lên đỉnh đầu nàng, một sợi công đức kim quang thuần khiết như ánh mặt trời lập tức xuyên thẳng xuống, trấn áp oán khí cuồng bạo đang phát tán.

“Ngươi đã chịu đủ thống khổ rồi, đừng để bản thân rơi xuống vực sâu không đáy nữa…”
 

Lệ quỷ không phải muốn làm là được. Một khi đã hóa thành lệ quỷ, cơ hội đầu thai liền trở nên xa vời.
Dù là hắc y lệ quỷ vẫn còn một tia sinh cơ, nhưng nếu oán khí tăng vọt hóa thành hồng y lệ quỷ, thì cho dù có xuống địa phủ, vượt qua mười tám tầng địa ngục, chịu đủ cực hình chuộc tội, muốn lại đầu thai… cũng chẳng biết phải đợi đến kiếp nào.

Lúc này, con quỷ diện chó nhỏ một bên nhìn thấy tình cảnh như vậy liền gấp đến mức giậm chân, nước mắt lưng tròng, gào lên:

“Mẹ! Mẹ đừng như vậy! Con là bảo bảo ngoan! Con chưa từng lừa mẹ! Oa oa oa —— mẹ đừng bỏ Tì Hưu đại nhân! Tì Hưu đại nhân thích mẹ nhất mà, ngao ô ô……”

Nghe được quỷ diện chó con cất tiếng nói chuyện, Bạch Trạm hơi cau mày, suy nghĩ một lát rồi vung tay đóng phòng phát sóng trực tiếp.

Hắn xoay người, ánh mắt lạnh nhạt rơi vào Tì Hưu quỷ hồn đang bám lấy Lý Vân Vân, giọng nói không mang theo cảm xúc:

“Ngươi nói thích mẫu thân mình nhất, vậy tại sao lại giúp kẻ như Triệu Hàng hại nàng? Chính ngươi cũng biết hắn muốn nàng chết — thảm chết, oán chết, hóa thành lệ quỷ.”

Tì Hưu nhỏ nghe vậy lập tức như bị giẫm trúng đuôi, toàn thân dựng lông gầm lên, hai mắt đỏ hoe:

“Không phải! Không phải như vậy! Tì Hưu đại nhân mới không giúp hắn! Ngươi là đạo sĩ thúi! Là thiên sư xấu xa! Không được nói bậy!”

“Mẹ chỉ là tức giận… chỉ là thương tâm… nên mới muốn hóa hồng y! Không phải lỗi của Tì Hưu đại nhân! Không phải ta! Ta muốn cắn ngươi! Cắn chết ngươi! Ngao ô —— gâu gâu gâu!”

Bạch Trạm còn chưa động, Tần Cận Uyên đã lạnh mặt bước lên, vươn tay chụp lấy gáy Tì Hưu nhỏ nhấc bổng cả người nó lên không trung.

Chó con giãy giụa trong không khí, hai móng quơ loạn, muốn nhào tới cắn người. Nhưng vừa nói đến câu “muốn cắn”, trán nó liền bị Tần Cận Uyên thẳng tay giáng xuống một quyền.

“Ngao ô ——!!!”

Một tiếng tru đau đớn chói tai vang vọng khắp phòng.

Quỷ diện chó con lập tức òa khóc thút thít:

“Đau quá đau quá! Tì Hưu đại nhân không cắn! Không cắn nữa! Xin đừng đánh! Lại đánh nữa Tì Hưu đại nhân sẽ hồn phi phách tán mất! Tì Hưu đáng thương lắm mà —— ô ô……”

Giây phút ấy, tất cả khí thế vừa rồi của nó lập tức tiêu tán. Trước viễn cảnh hồn phi phách tán, nó chẳng còn chút kiêu ngạo nào nữa.

Tử linh nếu bị đánh tan thần diệt hồn thì đồng nghĩa với việc không còn kiếp sau.

Nó hoảng loạn quay đầu nhìn Tần Cận Uyên, hai mắt tròn vo rưng rưng đầy nước, lại chuyển ánh mắt sang phía Lý Vân Vân, nghẹn ngào gọi:

“Mẹ… con là bảo bảo ngoan của mẹ mà… đừng không cần Tì Hưu đại nhân…”

“Triệu Hàng là đại phôi đản! Là kẻ khốn nạn! Tì Hưu đại nhân đã sớm ăn sạch phúc duyên của hắn rồi! Hắn nhất định sẽ không chết tử tế đâu! Mụ mụ ơi, đại tra nam như hắn kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều sẽ xúi quẩy ——!”

“Tì Hưu đại nhân muốn đầu thai… muốn ăn nhiều thật nhiều công đức… Tì Hưu đại nhân muốn cùng mẹ đi đầu thai… muốn làm người… muốn làm con người thật sự của mẹ… Mẹ đừng bỏ rơi con… ô ô……”

Giọng nói ấm ức mà chân thành, vừa ngây thơ lại vừa bi thương, giống như tiếng gào cứu mạng yếu ớt của một đứa trẻ bị vứt bỏ — chỉ mong người mình yêu thương sẽ quay đầu nhìn lại một lần.

Còn lệ quỷ hắc y kia, đôi mắt đầy máu, gương mặt méo mó bởi đau đớn cùng tuyệt vọng, cả người như đang giằng co trong vực thẳm giữa oán hận và tình thân cuối cùng còn sót lại.

Quỷ diện chó con khóc đến rối tinh rối mù, thân thể trong suốt không ngừng biến đổi giữa hình dạng Tì Hưu và một đứa trẻ nhân loại.

Tiếng khóc mềm mại, giọng nũng nịu đáng thương truyền đến từng đợt — rõ ràng là tiểu nãi âm của một hài tử còn chưa trưởng thành.

Lý Vân Vân, khi thấy dáng vẻ quen thuộc của quỷ anh kia, trái tim lập tức đau thắt. Huyết vụ đỏ rực quanh người nàng dần tản đi, chuyển hóa thành làn sương đen u tịch ban đầu.

“Bảo... bảo bảo?”
Nàng run giọng gọi, nghẹn ngào đầy không chắc chắn.

Quỷ diện chó con lập tức gật đầu liên tục, gương mặt quỷ dữ hóa thành ngây thơ tươi cười:

“Là con! Là Tì Hưu đại nhân đây! Mẹ ôm một cái!”

Nó vừa nói vừa giơ hai cái móng mập ú ra, làm dáng cầu ôm như một đứa trẻ muốn được mẹ vỗ về.

Chung sống bên nhau suốt mười năm, Lý Vân Vân vừa nghe thấy giọng điệu quen thuộc ấy, lòng mềm nhũn. Nàng muốn bước tới, muốn ôm lấy sinh linh từng gọi mình là mụ mụ kia.

Nhưng còn chưa kịp nhúc nhích, Bạch Trạm đã giơ tay cản lại, nhếch môi cười nhạt:

“Chuyện ma quỷ, trò nào cũng có thể diễn lại. Nếu ngươi thực lòng yêu mẫu thân mình, đã sớm nên giúp nàng đi đầu thai. Một cái lão bất tu trang, giả chó giả mèo diễn trò, thật khiến người ta buồn nôn.”

Suốt mười năm, chỉ cần nó tích lũy từng chút công đức, cũng đủ giúp Lý Vân Vân tiêu trừ oán khí mà siêu độ chuyển thế — bởi nàng vốn chưa từng giết người, linh thể cũng dễ siêu thoát.
Thế nhưng đến nay, nàng vẫn là một lệ quỷ mang hận khí ngút trời.

Lời của Bạch Trạm giống như dao nhọn đâm thẳng vào tâm can quỷ diện chó con.

“Ngươi là đạo sĩ thúi! Ngao ô! Cắn ngươi! Cắn chết ngươi! Dám châm ngòi ly gián! Tì Hưu đại nhân muốn hút sạch công đức kim quang trên người ngươi! Để kiếp sau ngươi làm kẻ nghèo mạt rệp! Xui xẻo tận mạng luôn!”

Nó vừa la hét vừa giãy giụa, mắng chửi đến đỏ cả mặt, hoàn toàn quên mất mình còn đang bị bóp cổ treo lơ lửng.

Nó chết đi khi còn chưa trưởng thành. Một sinh linh còn bất lão, chưa trải sự đời — vốn dĩ chỉ là một “bảo bảo” đúng nghĩa.

Chó con phồng má tức giận:

“Ta mới không phải giở trò diễn đi diễn lại! Ta là Tì Hưu đại nhân! Vĩ đại! Soái khí! Lại còn đáng yêu!”

“Ta muốn cùng mẹ đầu thai! Bảo hộ nàng! Tì Hưu đại nhân yêu mẹ nhất! Ngươi là đạo sĩ thúi! Lả lơi ong bướm! Vị tra nam không có nhân tình vị! Không hiểu thì câm miệng đừng nói xằng!”

Bạch Trạm vốn đang bình tĩnh, bị câu “lả lơi ong bướm” mắng trúng liền phá công, mặt đen như đít nồi:

“Ngươi... ngươi cái cẩu đồ vật! Mắng cái gì đó?!”

Hắn vốn không phải loại người nhỏ mọn, ai mắng vài câu cũng chẳng để bụng. Nhưng bị một con chó con mặt quỷ mắng là ong bướm, lại còn nói hắn là vị tra nam, hắn thật sự không nhịn được nữa!

Cái gì mà “không có nhân tình vị”, cái gì mà “đạo sĩ thúi”… hắn là đường đường thiên sư chính đạo cơ mà!

“Lão công! Cho ta tấu nó!”

Bạch Trạm tức giận gào to gọi.

Tần Cận Uyên đứng bên nghe vậy liền không nói hai lời — trực tiếp ra tay!

“Bạch bạch bạch bạch!”
“Phanh phanh phanh!”

Chó con lại lần nữa bị tẩn đến tru lên “Ngao ô!” thảm thiết. Gương mặt vốn đã xấu xí của nó giờ đây bị đánh đến không thể nhìn nổi — cái mũi sưng vù, đôi mắt lệch đi, máu me nước mắt hòa lẫn, thảm đến không nỡ nhìn.

Mỗi tiếng tru đều nghẹn uất, vừa oan ức vừa dỗi hờn — nhưng không ai cứu nó cả.
 

“Ô ô… đừng đánh nữa… đừng đánh… đánh nữa là Tì Hưu đại nhân thật sự muốn hồn phi phách tán rồi ô ô…”

Quỷ diện chó con vừa tru vừa khóc thút thít, giọng run rẩy lẫn oán trách, đôi mắt đỏ hoe uất ức trừng về phía Tần Cận Uyên, nghẹn ngào rít lên:

“Mắt đỏ như máu của ngươi rốt cuộc vì sao lại nghe lời hắn?! Ta đâu có nói sai! Hắn chính là tra nam! Lả lơi ong bướm! Đại tra nam!”

“Hắn chẳng khác gì Triệu Hàng! Đều là loại gạt người, chơi đùa cảm tình, là đại cặn bã!”

Càng nói càng phẫn uất, chó con vừa tru vừa giãy, giơ cái móng ú ụ ra chỉ về một hướng khác giữa đám đông.

“Ta thấy rõ ràng! Trên người hắn có hai đường nhân duyên tuyến! Một cái màu vàng kim nối với ngươi, một cái đỏ rực nối với người khác! Hắn chắc chắn là cõng ngươi trộm người lạp!!”

Mọi người nghe đến đây, đồng loạt quay đầu theo hướng ngón tay đầy mỡ của nó chỉ.

Sau một khoảnh khắc yên lặng — ánh mắt tất cả rơi xuống một người.

Tiền Vũ.

Hắn đứng cứng đờ giữa đám người, mặt thoáng cái biến sắc.

Cái con chó đen thùi lùi này! Mồm miệng độc ác như vậy! Nó đang nói linh tinh cái quỷ gì đấy?!

Tiền Vũ muốn há miệng phản bác, nhưng lời còn chưa kịp ra, ánh mắt mấy người xung quanh đã phức tạp nhìn qua — ngờ vực, bất mãn, thậm chí có vài phần thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play