Lâm Diệu Trân chưa khóc được bao lâu thì đột nhiên bật dậy:

“Không được! Tôi phải tăng cường giảm cân! Chị ơi, thực đơn giảm mỡ của chị hoàn toàn không ổn! 

Tôi muốn cắt bữa bằng nước, ba ngày không ăn, một ngày xả — như vậy chắc chắn sẽ giảm cân!”

Tôi không nói gì, ngược lại mẹ tôi lại có chút lo lắng:

“Trân Trân, con làm vậy được không? Lần trước cũng vì cái kiểu ‘cắt gì đó’ mà phải vào viện rồi. Thôi bỏ đi, đừng làm loạn nữa, có phải chỉ có mỗi Thái tử gia là đại gia đâu.”

“Mẹ thì biết gì, con mặc kệ, con nhất định phải lấy anh ấy! Hôm nay tận mắt gặp anh ấy rồi, con lại càng chắc chắn hơn nữa — anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn trên TV nhiều!”

Nghĩ đến điều gì đó, Lâm Diệu Trân lại bật cười khúc khích:

“Hề hề, đến lúc tôi xinh đẹp thon thả rồi xuất hiện trước mặt anh ấy, lại bày trò ‘ngã vào lòng’, đảm bảo làm anh ấy mê mệt đến mức cầu hôn tôi ngay tại chỗ! 

Vì ngày đó đến sớm hơn, chịu khổ chút cũng chẳng sao. Ai mà dám ngáng đường tôi— đừng trách tôi trở mặt!”

Ba chữ cuối cùng được cô ta nghiến ra qua kẽ răng, khiến giọng nói trở nên lạnh lẽo rợn người. 

Tôi như thấy lại con quỷ từng nhốt tôi đến c.h.ế.t trong kiếp trước, không khỏi rùng mình.

Từ sau buổi tiệc, Lâm Diệu Trân quả thật quyết tâm giảm cân — ba ngày nhịn hoàn toàn, một ngày ăn xả, cứ thế lặp lại.

Mẹ tôi dù không tình nguyện nhưng do từng nói sẽ “cùng Trân Trân giảm cân” nên giờ cũng đành làm theo. 

Vậy là hai mẹ con cùng nhau nhịn, cùng nhau ăn xả. 

Mỗi lần đến ngày xả, hộp đựng đồ ăn ngoài chất đầy ba túi rác lớn — đủ để thấy sức ăn khủng khiếp của hai người.

Dù vậy, kiểu giảm cân này lại thật sự giúp họ ốm hơn hẳn so với phương pháp cắt nước hoàn toàn trước kia, thân hình cũng có vẻ thon gọn hơn.

Ngoài giảm cân, phần lớn thời gian mỗi ngày của Lâm Diệu Trân đều dành để soi gương — khi thì kéo khóe mắt, khi thì bóp sống mũi, tự ngắm rồi lại tự nghi ngờ bản thân.

Xung quanh cô ta toàn là ảnh của những “mỹ nhân gầy, mắt to” mà Thái tử gia từng khen. 

Lúc đi ngang qua, tôi cũng nhìn thấy vài tấm, không khỏi cảm thán:

“Haiz, đúng là nền tảng của Trân Trân em tốt thật đấy. Chứ như chị mà muốn hóa thành mỹ nhân kiểu này thì chắc phải phẫu thuật thẩm mỹ toàn thân mất rồi.”

“Phẫu thuật thẩm mỹ?”

Lâm Diệu Trân lặp lại, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy chữ này.

Chỉ vài ngày sau, mắt cô ta được băng bó kín mít, khiến mẹ tôi hoảng hốt:

“Con gái yêu quý của mẹ ơi! Mắt con làm sao thế này? Bị thương ở đâu vậy?”

Trước cơn cuống cuồng của mẹ tôi, Lâm Diệu Trân chỉ phẩy tay:

“Xì, mẹ làm gì dữ vậy, con chỉ đi cắt mí mắt thôi mà. Thái tử gia đã nói rõ là thích con gái mắt to rồi, con không đáp ứng sở thích của ảnh thì còn gì là cơ hội nữa.”

Trong lúc dưỡng thương, Lâm Diệu Trân vẫn tiếp tục chế độ “cắt nước giảm cân”, đến ngày xả thì càng ăn thoải mái, thèm gì ăn nấy, hoàn toàn không kiêng cữ vết thương ở mắt.

Kết quả, đến ngày tháo băng, Lâm Diệu Trân c.h.ế.t đứng.

Vì ăn uống bừa bãi, toàn là đồ cay nóng, nên vết thương chẳng những không lành mà còn bắt đầu có dấu hiệu mưng mủ.

Cô ta hoảng loạn đòi kiện bệnh viện.

Bệnh viện cũng giật mình — họ từng thấy phẫu thuật hỏng, nhưng chưa từng thấy khách tự hủy kết quả điều trị. 

Nhưng vì không có bằng chứng, họ đành phải thực hiện phẫu thuật chỉnh sửa lại cho cô ta.

Vết thương chưa lành đã phải mổ lại để làm sạch, phần mí mắt đã cắt cũng phải lấy thêm một đoạn nữa để chỉnh lại.

Cuối cùng, mắt đúng là to thật — nhưng là to kiểu… mắt ếch. Cả nhãn cầu đều như lồi ra.

Bệnh viện chẳng những không được cảm ơn vì sửa lại, mà còn bị bắt bồi thường, đến mức chính họ cũng thấy oan ức vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play