Chiến tuyến im ắng một cách lạ thường.
Không còn tiếng đạn.
Không còn còi báo động.
Chỉ có tiếng gió thổi qua những khung cửa vỡ nát, và bụi bay trong ánh nắng xám xịt cuối ngày.
Một tòa nhà ba tầng, sập một nửa.
Tường loang máu cũ.
Cửa gãy.
Kính vỡ.
Hai người lính - hai bộ quân phục khác màu - từ hai hướng,
bước vào cùng lúc.
Họ không biết sự có mặt của nhau.
Cho đến khi ánh nhìn giao nhau giữa căn phòng tối.
Cạch.
Hai khẩu súng giương lên cùng một nhịp.
Như thể chiến tranh không cho ai chậm hơn ai một giây nào.
Họ đứng yên.
Không ai nổ súng.
Đồng tử họ chạm nhau như chạm vào gương: phản chiếu nỗi sợ, sự bối rối, và tuổi trẻ chưa từng chạm vào cái chết - dù đang cầm trên tay công cụ của nó.
Giữa họ, chỉ có ánh sáng mờ của mặt trời đang lịm dần sau tấm kính nứt.
Và tiếng thở.
Căng.
Rát.
Ngón tay đặt lên cò súng, nhưng không siết.
Không ai muốn là người đầu tiên.
Không ai biết liệu mình có là người cuối cùng.
Một phút. Rồi hai.
Đến phút thứ ba, người lính trẻ lên tiếng trước:
“Lần đầu à?”
Người đối diện cười nhạt, “Thấy rõ lắm hả?”
Tiếng cười lặng lẽ vang lên trong căn phòng trống.
Nhưng súng vẫn chưa hạ xuống.
“Tôi cũng chưa từng giết ai cả,” người lính trẻ thú nhận, đôi mắt xanh trong veo khẽ cười.
Rồi vẫn giọng nói ấy, dừng lại một nhịp, buốt giá nói như đọc lời trong một bản án:
“Nhưng anh biết mà… không thể cả hai cùng ra khỏi đây.”
Im lặng.
Chua chát.
Ánh sáng mỏng manh rơi trên những vết bẩn trên mặt sàn.
Lại vài nhịp im ắng.
“Anh có nước không?” người kia hỏi.
Người còn lại ngập ngừng, rồi ném qua một chai.
Súng vẫn giương.
“Tôi chỉ dám uống nếu anh hứa không bắn.”
“Không bắn.” - Người lính gật đầu.
Anh ngửa cổ uống, rồi khẽ cười. “Trước khi chiến tranh đến, anh là ai?”
“Kỹ sư,” người lính đứng tuổi hơn đáp. “Tôi mới bắt đầu một dự án mới. Lẽ ra giờ đang ở công trường.”
“Còn tôi mới làm cha. Sau nhiều năm chạy chữa…”
Người lính đối diện nở nụ cười: “Chúc mừng anh. Anh… có mang ảnh không?”
Nét mặt anh lính trẻ bừng sáng:
“Có chứ! Tôi luôn mang theo bên mình.”
Anh chậm rãi thò tay vào túi áo, súng hạ dần, lôi ra một bức ảnh nhàu.
Trong đó là anh - ôm vợ, và một đứa bé sơ sinh ngủ ngoan trong chăn mỏng. Sau lưng họ là một ban công nhỏ, phía sau là bầu trời đêm đầy sao.
“Chúng tôi chụp bức này… vài ngày sau khi thằng bé chào đờ-”
Đoàng.
Đoàng. Đoàng.
Đoàng. Đoàng. Đoàng.
Đoàng. Đoàng. Đoàng. Đoàng.
Mười phát. Không dư, không thiếu.
Máu bắn lên tấm ảnh còn chưa kể hết một câu chuyện.
Cả hai người lính gục xuống.
Một đổ xuống. Tay vẫn còn ôm chặt bức ảnh.
Một quỳ xuống, run rẩy.
Anh bò lại, cúi đầu, đặt tay lên đôi mắt xanh đang mở thật lớn của người kia, nhẹ nhàng vuốt xuống.
Cổ họng nghẹn đắng nhưng không sao khóc được.
“Tôi đã làm vậy… để suy nghĩ cuối cùng của anh còn là vợ và con.”
Trong tay anh, bức ảnh vẫn ướt máu.
Người lính kia lau nhẹ, bằng ống tay áo bẩn.
Bầu trời sao trong ảnh như đang nhìn lại anh.
Một lúc sau, anh đứng dậy.
Không nhìn lại.
Ra đến cửa, anh dừng chân.
Ngoái đầu.
Nói nhỏ, như nói với một người bạn:
“Tôi ước... chúng ta gặp nhau ở quán cà phê nào đó.
Không phải ở đây.”
Gió thổi qua hành lang đổ nát, cuốn theo câu nói ấy bay đi.
Không ai nghe thấy.
Trừ căn phòng - nơi vẫn còn mùi thuốc súng, và bức ảnh một gia đình
trong đêm sao
vĩnh viễn nằm lại giữa chiến tranh.
Vài tuần sau.
Một vùng quê bị ném bom trong một cuộc không kích bất ngờ.
Không còn ngọn cỏ nào sống sót.
Nhà cửa, trường học, trạm xá - tất cả hóa tro.
Trong đống đổ nát, người ta tìm thấy ba thi thể.
Trong đống đổ nát, những x.á.c người chồng chéo lên nhau, trong đó có hai th.i th.ể được tìm thấy:
Một người phụ nữ trẻ, tay vẫn ôm đứa bé sơ sinh trong lòng.
Tay còn lại giữ chặt một mảnh thư dở dang:
“Hôm nay con cười. Em muốn anh thấy. Càng lớn con càng giống anh đấy.
Nhưng em sợ… nếu chiến tranh kéo dài hơn, anh sẽ không còn nhận ra con nữa.”
Bức thư không bao giờ được gửi.
Cũng không ai báo tin cho người chồng - anh đã mất tích sau một trận phục kích trong rừng. Không tìm thấy thi thể.
Một nơi nào đó, không còn chiến tranh.
Không còn thời gian.
Một ban công nhỏ hiện ra, dịu dàng và tĩnh lặng.
Bầu trời đêm trải dài, lấp lánh sao.
Gió mát như ru người ta ngủ.
Người lính trẻ bước ra, còn nguyên bộ quân phục lấm máu - nhưng gương mặt không còn đau đớn.
Trước mặt anh, là vợ.
Bế đứa con mỉm cười.
Cô đặt con xuống, tiến tới.
Không nói gì.
Chỉ đưa tay ra, nắm lấy tay anh.
Bàn tay anh run lên.
“Em biết mà,” cô thì thầm, “anh đã cố sống sót để trở về.”
Anh khẽ cúi đầu. “Anh mang theo bức ảnh. Tận cuối cùng.”
Cô gật đầu, nước mắt không rơi, chỉ ánh mắt trong veo, dịu dàng hơn mọi bài hát ru.
Đứa bé cười lên, duỗi tay về phía anh.
Hai đôi mắt trong veo nhìn nhau.
Anh bế lấy, nhẹ nhàng như sợ con tan biến.
Mùi da non, mùi sữa. Thật. Rất thật.
Họ đứng bên nhau, trên ban công,
phía sau là bầu trời sao - lần này vĩnh viễn không có bom rơi.
Không có tiếng súng.
Không có chiến tranh.
Chỉ có ba người.
Một gia đình.
Cuối cùng cũng trọn vẹn.
[Hết]