Trợ lý của Tô Thụy Hi thấy cô ôm bụng, xoa xoa nhẹ nhàng, liền biết ngay bệnh đau dạ dày của sếp lại tái phát. Vừa lo lắng, cô vừa lên tiếng: “Tô tổng, cơm hộp gọi rồi nè, chị ăn chút không?” Tay thì nhanh nhảu rót một ly nước ấm đưa qua.
Tô Thụy Hi nhấp vài ngụm, nhưng dạ dày vẫn quặn đau từng cơn, ly nước ấm này chẳng giúp ích gì. Nghe trợ lý nhắc chuyện cơm hộp, cô khẽ nhíu mày. Chỉ nghĩ tới mùi vị cơm hộp thôi là đã thấy ngán – không thì nhạt nhẽo như nước ốc, không thì dầu mỡ ngập mồm.
Nhưng bụng đói thì chịu sao nổi, Tô Thụy Hi đành quyết định ăn tạm vài miếng. Thế là cô ngồi xuống sofa trong văn phòng, nhìn hộp cơm bày trên bàn trà trước mặt. Thực ra, trợ lý chọn cơm hộp xịn lắm, từ một tiệm ăn có tiếng trong thành phố, giao tận nơi, chất lượng hơn đứt mấy chỗ trên app. Hộp cơm nhìn bắt mắt, vỏ nhựa dày dặn, in hoa văn sứ Thanh Hoa, nắp đậy mềm, đựng trong hộp giữ nhiệt nên vẫn còn ấm nóng. Mở nắp ra, từng món ăn nhỏ xinh bày biện gọn gàng, nhìn là muốn ăn ngay.
Vậy mà Tô Thụy Hi vẫn chẳng buồn động đũa. Cô biết tỏng mấy món này: rau xanh thì bóng loáng vì tưới dầu, ăn vào mềm nhũn, ngấy kinh khủng. Nấm hương xào thì ngọt lợ vì cho đường, mất hết vị thanh tao. Món mặn thì khỏi nói, dầu nhiều gấp đôi kiểu nấu ở nhà, ăn vào chỉ thấy ngán. Cơm thì mềm thật, nhưng để đạt độ tơi xốp, người ta nhỏ vài giọt dầu vào lúc nấu, lâu lâu ăn thì ngon, ngày nào cũng thế thì chịu sao nổi.
Cơm hộp thời nay mà, dầu là “gia vị quốc dân”, Tô Thụy Hi quen rồi. Nhưng nghĩ lại cái món cơm chiên trứng hôm trước ăn, cô nhìn hộp cơm trước mặt mà chán hẳn. Cùng là dùng dầu, nhưng cơm chiên trứng của cái tiệm nhỏ kia lại ngon lạ lùng. Tôn Miểu – chủ tiệm đó – làm cơm chiên trứng đúng chuẩn: dầu láng chảo, cơm cho vào đảo đều, thế mà vẫn thơm ngon, tươi mới, chẳng hề ngấy.
Càng nghĩ tới món cơm chiên trứng, Tô Thụy Hi càng nuốt không trôi. Cô gắp hai miếng rồi buông đũa, quay sang trợ lý: “Thôi, tôi đi bệnh viện đây, thuốc truyền chưa xong. Có gì thì gọi tôi nhé.” Trợ lý gật đầu, nhưng nhìn bóng lưng sếp rời đi, sao thấy cứ… vội vàng như chạy trốn thế nhỉ?
Cùng lúc đó, Tôn Miểu đang ngồi chờ nồi cơm điện nấu cơm. Đang yên đang lành thì cô thấy một cô y tá trẻ đi ra từ bệnh viện. Giờ này là buổi trưa, phố sau bệnh viện vắng hoe, hàng quán xung quanh cũng đóng cửa nghỉ. Tôn Miểu liếc thấy cô y tá, ban đầu nghĩ chắc cô này đi ăn trưa, vì y tá mà, giờ ăn thất thường là chuyện bình thường. Nhưng nhìn sắc mặt cô y tá không ổn, đứng ở cửa ngó nghiêng, Tôn Miểu đoán ngay chẳng phải đi ăn đâu.
Không phải khách, Tôn Miểu cũng kệ, cúi đầu nghịch điện thoại. Chẳng bao lâu, một anh chàng trẻ xuất hiện, đứng trước mặt cô y tá. Tôn Miểu thoáng liếc, đoán chắc là bạn trai cô y tá. Không muốn nghe chuyện tình cảm của người ta, cô lôi cặp tai nghe chất lượng “cùi bắp” đeo vào, mở video xem.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT