Tôn Miểu rất biết cách phục vụ, thường đợi khách đi mới dọn, chứ không phải như bây giờ Chu Linh còn ngồi đó chưa đi. Cô khơi chuyện, rồi nói chuyện với Chu Linh. Càng nói, Tôn Miểu càng khuyến khích cô bé.
“Chà, Tiểu Linh giỏi thật. Các em học nhiều thứ ghê, hơn chị hồi đó nhiều, thành tích cũng tốt.”
“Đâu có…” Tiểu Linh ngại ngùng, mím môi cười nhẹ, rồi hỏi: “Chị chủ thi đại học được bao nhiêu điểm?” Hỏi xong, mặt cô bé xịu xuống, rõ là nghĩ đến thi đại học, cô bé buồn.
Tôn Miểu chưa từng thi đại học. Cô không phải phượng hoàng bay ra từ ổ gà, tốt nghiệp cấp hai thì học nghề, đủ 18 tuổi rời viện phúc lợi, đi làm. Nhưng chưa thi, không có nghĩa cô không thể bịa.
“Ôi, đừng nhắc. Thấp lắm, chỉ đủ vào cao đẳng thôi.” Thực ra cô chẳng có bằng cao đẳng, nói mình học cao đẳng đã là tự nâng mình lên.
Cô cười: “Ba mẹ chị đánh chị một trận, dây lưng đứt hai cái luôn, nhưng chẳng đổi được gì, chị vẫn chỉ học cao đẳng.” Cô không có cha mẹ, chẳng trải qua chuyện này, toàn bộ là từ mạng lượm lặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT