Khách quen truyền tai nhau, vài người nhà bệnh nhân không ra ngoài được nghe nói hôm nay là ngày cuối, lập tức chạy đến, định mua thêm vài phần. Dù Tôn Miểu chuẩn bị nhiều cơm hơn mỗi ngày, hôm nay còn mang hẳn hai nồi to, nhưng chưa đến trưa, cô đã bán hết sạch. 
Cô dọn sạp, chào tạm biệt mọi người, rồi dưới ánh mắt lưu luyến của khách, đạp xe ba bánh rời đi. 
Có khách quen đến muộn, nhìn chỗ quen thuộc dưới cột đèn thứ hai phía tây cổng nam bệnh viện, nơi sạp “Cơm chiên di động Miểu Miểu” từng đứng, nay trống trơn. Họ trợn mắt: “Sạp to thế đâu mất rồi? Cơm chiên trứng của tôi đâu? Cô chủ nhỏ của tôi đâu? Sao tôi đến muộn có chút mà người đã đi mất?” 
Một khách đứng gần, tay cầm phần cơm chiên trứng, cười khoái chí: “Còn chờ anh à? Người ta bán hết từ lâu chạy mất rồi! Nhìn đây phần cuối cùng đây!” 
“Aaaa! Tôi phải cho anh biết tay mới được! Dám mua mất phần cuối của tôi!” 
Những chuyện ấy chẳng còn liên quan đến Tôn Miểu. Về đến phòng trọ, cô dọn sạch sạp, rồi bắt đầu – đếm tiền. Cô có một cuốn sổ nhỏ, ghi chép mỗi ngày kiếm được bao nhiêu, chi bao nhiêu – thói quen từ trước khi xuyên không. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play