“Quả nhiên vẫn là bài hát này.” Trịnh Văn Quân thì thầm.
“Anh Dật Phàm hay hát bài này sao?” Cố An Kỳ nhíu mày như vô tình hỏi, “Đây là bài gì, sao tôi chưa bao giờ nghe thấy?”
“Tôi cũng không biết là bài gì, nhưng lần nào đi hát anh Dật Phàm cũng chọn bài này, chắc là thích nó.” Trịnh Văn Quân cũng không nghĩ nhiều, trả lời câu hỏi của cô. Anh không chú ý tới Cố An Kỳ ngồi bên cạnh đã nhíu mày thật sâu.
Nói chung, khi nghệ sĩ đi hát KTV đa số đều chọn vài bài hát mới ra của bản thân hoặc bạn bè, nhưng Tô Dật Phàm lại chọn bài hát của Lâm Huyên Di. Nếu bản thu âm đó thật sự phổ biến thì cô cũng không đến mức cảm thấy kì quặc như bây giờ, vấn đề là, bài hát đó người ngoài không hề biết, đó là bài mà cô song ca cùng một vị tiền bối trước khi ra mắt, cũng là lần duy nhất song ca với người khác. Rất ít người biết giọng nữ trong bài hát là ai, và cũng chẳng ai biết ca từ trong đó là một tay cô sáng tác…
Rõ ràng là rất ít nơi còn giữ bài hát này… Sao nơi này lại…
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Chẳng lẽ là do cô nghĩ nhiều, quá nhạy cảm hay sao? Cố An Kỳ nhíu mày lắng nghe Tô Dật Phàm ngân nga giai điệu, trong lòng nổi lên nhiều nghi vấn.
“Thầm nghĩ nắm tay anh, cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi.” Đột nhiên có một giọng ca nữ cất lên hát đoạn của Lâm Huyên Di. Tô Dật Phàm nhìn nữ nghệ sĩ đang liếc mắt đưa tình với anh rồi đưa mic cho người bên cạnh, dường như không định hát nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT