Cố An Kỳ không ở trong phòng của Ôn Bội Quân quá lâu, không quá vài phút sau, cô đã xuống tầng đi vào phòng nghỉ chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Tuy rằng cô còn có một chút không rõ ràng nhưng thời gian quay phim vẫn như cũ, cô cũng không thể để người ta đến giục mình đi hóa trang, thay trang phục.
Cố An Kỳ ngồi trên ghế, mặc cho nhân viên hóa trang giúp mình trang điểm, thay quần áo. Không hề nhúc nhích, giống như một chú rối bằng gỗ, lẳng lặng suy nghĩ, suy tư một chút về cách xử lí tình cảm của Ôn Bội Quân mà bản thân chưa rõ ràng.
Ôn Bội Quân…Cô rốt cục dùng ánh mắt nào để nhìn Lưu Chân Chân? Nhìn “ngôi nhà” này?
Cố An Kỳ hãy còn đang suy tư, nhưng tốc độ của nhân viên trang điểm, nhà tạo hình không hè chậm lại chút nào.
Cảnh quay kế tiếp chủ yếu là cảnh trước khi Ôn Bội Quân đến trường, ở trong nhà cùng mẹ của Lưu Chân Chân xảy ra xung đột, cho nên Cố An Kỳ cũng không trang điểm quá đậm, mặc một bộ quần áo học sinh đơn giản là được rồi. Khoảng hơn ba mươi lăm phút sau, tất cả đều đã xử lí xong.
Cố An Kỳ thay một bộ quần áo học sinh. Thắt lưng ôm lấy áo sơ mi màu trắng, trước n.g.ự.c áo được điểm bằng những bông hoa nho nhỏ, trông giống như một đóa hoa. Dưới họa tiết là một hàng khuy đặc biệt dài, trên khuy có in hình hoa hồng trắng đặc thù, dường như là phụ kiện độc đáo của Ôn Bội Quân. Cô mặc ngoài áo sơ mi một chiếc áo khoác dài màu lam, bên trên cài một chiếc huy hiệu của Ôn gia màu bạc, nhìn qua trông rất đặc biệt, ra vẻ cho biết cô không giống người bình thường.
Bộ quần áo học sinh được đặt may riêng phối hợp với biểu tình thản nhiên trên mặt Cố An Kỳ tạo nên một vẻ lạnh lùng riêng biệt, khiến cho cô nhìn qua trông có chút kỳ dị.
Trịnh Văn Quân bị Diệp Y Dung quấn lấy có chút đau đầu, thấy Cố An Kỳ từ phòng nghỉ bước ra, anh muốn tiến tới nói với cô nói vài câu, mược cơ hội thoát khỏi Diệp Y Dung, không ngờ, vẻ ngoài của Cố An kỳ lại khiến anh giật mình.
Cố An Kỳ làm cho người ta có cảm giác dường như có chút khó thở, cảm giác… thật giống như là mất hồn, ngay cả ánh mắt cũng không chớp, giống như không có tiêu cự, lẳng lặng nhìn về phương xa. Cô khiến cho người ta có cảm giác giống như một người máy vô cảm. Cô ấy… không sao chứ…?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT