Đôi mắt vừa mở ra không hề có tiêu cự, Cố An Kỳ chỉ mờ mịt nhìn về phương xa. Có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt nàng vẫn phủ một tầng hơi nước. Nàng nâng tay phải lên, ngón tay thon dài tinh tế như dương chi ngọc* khẽ xoa mắt, ngáp to một cái rồi từ từ ngồi thẳng dậy.
(*dương chi ngọc: vượng phẩm trong các loại ngọc, rất quý)
Động tác của Cố An Kỳ không hề làm ra vẻ, cũng không cố tình chú ý đến bất kì góc độ nào. Thiệu Văn Đình ở bên cạnh nhìn phần thể hiện của Cố An Kỳ, trong một chớp mắt tầm mắt của ông và Cố An Kỳ giao nhau, chẳng qua Cố An Kỳ giống như không nhìn thấy ông, ánh mắt như xuyên qua ông nhìn về nơi xa.
Nàng giống như chỉ chú ý đến thế giới nhỏ bé của mình… Không ai có thể làm phiền nàng, cũng không ai có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng.
Dường như vẫn còn hơi mệt nên nang lại từ từ nhắm mắt lại, sau đó mở ra, lần này trong đôi mắt của nàng dần dần có tiêu cự. Chẳng qua nàng vẫn mang đến cảm giác không phải một người vui vẻ, nhưng cũng không giống một tảng đá không có sinh mệnh nữa.
Giờ phút này, đôi mắt vẫn trầm tĩnh ôn nhuận như nước, nhưng trong đó lại mơ hồ cất giấu cảm giác nào đó khó diễn tả thành lời. Chỉ cần chống lại ánh mắt của nàng, bạn sẽ phát hiện trong mắt nàng có núi có sông có toàn bộ thế giới, nhưng nếu nhìn một cách tỉ mỉ, dường như núi ấy, sông ấy, thế giới ấy lại thiếu mất thứ gì đó. Đôi mắt của cô không có chút cảm xúc nào, nàng khuyết thiếu thứ gọi là “cảm xúc”.
Nàng giống như một đứa bé vừa sinh ra, chuyện gì cũng không hiểu, không biết chút gì về thất tình lục dục của con người, nàng chỉ đơn giản dùng góc độ độc đáo của mình để nhìn toàn bộ thế giới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play