Tiêu Thắng Hinh và Tô Dật Phàm đều không yên lòng, một người đang nhớ lại bạn tốt trong quá khứ, cảm khái cảnh còn người mất. Người gần gũi nhất thì bất hòa với mình, người chưa từng có liên quan lại ra mặt giúp. Người còn lại thì hoảng hốt nhớ về người trong lòng.
Cho đến khi nói đến chuyện hợp tác, hai người mới xốc lại tinh thần. Tô Dật Phàm biết tình cảnh khó khăn của Tiêu Thắng Hinh, vì vậy nghĩ cách đề cử cô tham gia bộ phim truyền hình anh mới nhận được.
Mọi người thường nghĩ phim truyền hình ở đẳng cấp thấp hơn, không tinh hoa như phim điện ảnh. Nhưng thật ra, do phim truyền hình phải quay trong thời gian dài nên xây dựng hình tượng nhân vật cũng tỉ mỉ hơn. Hiện tại Tiêu Thắng Hinh đang bị áp chế đủ điều, quay phim truyền hình trong thời gian dài lại có lợi với cô.
Tô Dật Phàm không ngờ trước anh đã có người ra mặt giúp Tiêu Thắng Hinh. Người kia là ai ngay cả Tiêu Thắng Hinh cũng không biết, chỉ biết là người bên Hà Viễn Hàng.
Tiêu Thắng Hinh đưa quyển sổ trong tay cho Tô Dật Phàm, Tô Dật Phàm tiện tay lật xem, lúc thì nhíu mày, lúc thì gật đầu.
“Ca từ rất tuyệt vời, nhạc cũng rất hay, chẳng qua… Thắng Hinh, phong cách của cậu là tình ca, nhưng album này lại nghiêng về nhạc chậm, có vẻ hơi khác với phong cách của cậu.” Tô Dật Phàm cau mày, Tiêu Thắng Hinh thường hát nhạc nhanh, chưa bao giờ hát nhạc chậm, không biết cô có thể khống chế không.
“Không, lần này hát nhạc chậm cũng không phải không tốt. Con đường hát nhạc nhanh của mình đã đến điểm cuối rồi, phải có sự đột phá.” Tiêu Thắng Hinh dừng một chút rồi nói tiếp, “Ngày trước Huyên Di cũng từng khuyên mình nên đi hát nhạc chậm nhưng mình vẫn sợ hãi, lo lắng có sai sót nên mới kéo dài đến bây giờ. Nay mình chẳng còn gì để mất, cứ thử một lần đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT