Thời Miểu ở nhà thích được Mẫn Đình ôm, ngay cả khi từ phòng làm việc của anh đến phòng làm việc của cô ở bên cạnh cũng gần như vậy, mỗi lần anh muốn ôm cô, cô đều rất quấn lấy anh.
Bây giờ ở bên ngoài, cô có chút luống cuống.
“Không cần ôm.” Cô vừa ăn kem vừa nói.
Bước ra khỏi khách sạn, phía trước là bãi biển riêng của khách sạn, đường bờ biển xanh thẳm trải dài vô tận, cát mịn và không có nhiều người.
Mẫn Đình giao những vật dụng mang theo bao gồm điện thoại cho người đi cùng, cúi người một cái bế xốc Thời Miểu lên.
Thời Miểu giả vờ trấn định: “Anh cũng hơn ba mươi tuổi rồi.”
Mẫn Đình cười nói: “…Anh hơn ba mươi tuổi thì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT