“Đi mua cho Yến Yến vài bộ quần áo mới trước đã.” Tạ Lạc Thư nói.
“Vâng, Tạ tiên sinh.”
Xe chạy đến tầng hầm trung tâm thương mại, Tạ Lạc Thư xuống xe bế Yến Yến lên. Thấy Yến Yến chẳng có phản ứng gì, quản gia Lâm cũng im lặng.
Toàn bộ trung tâm thương mại rất rộng lớn, tổng cộng có bốn tầng trên mặt đất và hai tầng dưới lòng đất.
“Chúng ta hiện tại đang ở tầng hầm thứ hai.” Quản gia Lâm giới thiệu, “Tầng hầm thứ nhất là siêu thị. Tầng một trên mặt đất là khu trang sức, tầng hai là khu quần áo, tầng ba là khu giải trí, tầng bốn là khu ăn uống.”
“Ừ.” Tạ Lạc Thư gật đầu. Khá đầy đủ.
Bước vào thang máy, quản gia Lâm ấn nút “2”.
Cửa thang máy mở ra, trước mắt là gạch trắng tinh và kính trong suốt. Nhìn bao quát, đủ loại kiểu dáng phong phú, màu sắc rực rỡ. Từ trang phục trang trọng lịch sự đến đồ mặc thường ngày thoải mái, bất kể là đồ nam, đồ nữ hay thời trang trẻ em, thứ gì cần đều có. Người am hiểu sẽ nhận ra ngay, nơi này có rất nhiều nhãn hiệu quần áo nổi tiếng.
Đây là điều đương nhiên, dù sao nơi này cũng là trung tâm thương mại hàng đầu thuộc tập đoàn Cố thị. Những người có thể đến đây về cơ bản đều là người có tiền. Cũng có những người theo đuổi chất lượng cao tìm đến, bởi vì nơi này có những cửa hàng chuyên bán đồ cao cấp với giá ổn định.
Nguyên chủ và bá tổng cũng gặp nhau ở trung tâm thương mại này. Nguyên chủ vốn chỉ định đến đây tìm một tấm chồng giàu có, không ngờ lại câu được luôn ông chủ của trung tâm thương mại.
Tạ Lạc Thư rất vừa ý với điều này. Yến Yến lần đầu tiên thấy nhiều quần áo như vậy, đôi mắt mở to ngạc nhiên.
Cố tổng tài rất ít hoặc gần như không bao giờ đưa Yến Yến ra ngoài. Lần gặp nguyên chủ kia chỉ là do nguyên chủ gặp vận may lớn. Lần đó, Cố tổng tài trực tiếp đưa Yến Yến lên tầng bốn ăn cơm. Cho nên đây là lần đầu tiên Yến Yến thấy nơi này.
“Đi thôi.” Tạ Lạc Thư nhìn Yến Yến khẽ nhếch môi, “Đưa bé con đi mua quần áo mới nào.”
Hóa ra có nhiều quần áo mới như vậy. Bé con trước đây chưa từng thấy. Chẳng mấy chốc Yến Yến đã bị Tạ Lạc Thư “lây”, bắt đầu tự xưng là bé con.
Tạ Lạc Thư dẫn bé con thẳng đến cửa hàng thời trang trẻ em.
“Chào mừng quý khách!” Trong tiệm thời trang trẻ em chỉ có hai cô gái trẻ. Một người ngồi ở quầy thu ngân, một người khác phụ trách dẫn khách.
Lý Tử Manh nhìn thấy khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu và bộ vest chỉnh tề của bé, trái tim cô như tan chảy: “Oa! Bé con đáng yêu quá!”
“Đúng không đúng không.” Tạ Lạc Thư nghe thấy người khác khen bé con còn vui hơn cả khen mình.
“Bên em mới về bộ đồ liền thân hình khủng long con, anh chị có muốn thử xem không?” Vừa nhìn thấy Yến Yến, Lý Tử Manh liền nghĩ ngay đến sản phẩm mới của cửa hàng, một bé mặt lạnh mặc bộ đồ liền thân hình khủng long con vừa đáng yêu vừa ngộ nghĩnh!
Trời ơi, thật không thể đáng yêu hơn!
“Muốn muốn muốn.” Mắt Tạ Lạc Thư sáng lên, sau đó mới nhớ ra hỏi Yến Yến, “Bé con, con có muốn mặc không?”
Bé con…… Yến Yến có chút bối rối, bé muốn mặc vest cho oai phong giống ba, nhưng mà khủng long con…… Oai phong thì oai phong, nhưng đó lại là đồ hình khủng long con mà.
“Quyết định vậy đi.” Tạ Lạc Thư giải quyết dứt khoát, “Bé con không nói gì là đồng ý rồi. Giúp tôi lấy một bộ đi, mà tôi cũng không rõ bé con mặc cỡ bao nhiêu……”
Tạ Lạc Thư còn chưa nói xong, Lý Tử Manh đã nhanh nhẹn cầm vài bộ đồ liền thân hình khủng long con với các kích cỡ khác nhau, thậm chí còn có cả kiểu hình quái vật nhỏ, cừu non và các kiểu dáng khác: “Không sao đâu anh, cứ ướm thử xem bộ nào vừa thì lấy bộ đó. Bên em còn rất nhiều kiểu khác nữa.”
Yến Yến mím môi: Nếu cha kế bảo mình mặc, thì mình đành phải mặc vậy.
Tạ Lạc Thư đặt bé con xuống đất, ướm thử một chút, chọn một bộ vừa người, những kiểu dáng khác cũng lấy luôn không từ chối: “Lấy mấy bộ này đi, nào bé con, chúng ta đi thay quần áo.”
“Tạ tiên sinh để tôi giúp cậu.” Quản gia Lâm bước lên muốn nhận bộ đồ liền thân trên tay Tạ Lạc Thư.
“Không cần đâu.” Tạ Lạc Thư một tay nắm tay nhỏ của Yến Yến, “Tôi tự làm được.”
Tạ Lạc Thư dẫn Yến Yến vào phòng thay đồ.
“Quản gia Lâm?” Cô nhân viên quầy nhỏ giọng hỏi.
“Hả?!” Lý Tử Manh trợn tròn mắt, ai? Quản gia Lâm? Cái vị…… quản gia Lâm đó?!
“Ừ.” Quản gia Lâm gật đầu, sau đó đưa ra một tấm danh thiếp: “Mấy bộ quần áo này cứ ghi vào hóa đơn của Cố tổng. Đưa đến địa chỉ này, gọi số điện thoại này.”
Cô nhân viên quầy nhận lấy danh thiếp, giọng nói có chút run rẩy: “Vâng, vâng ạ.”
Sau đó, điện thoại của Liễu Nam Chi rung lên điên cuồng. Liễu Nam Chi mở điện thoại, tin nhắn của Lý Tử Manh gửi đến như vũ bão.
Lý Tử Manh: A a a! Quản gia Lâm! Sao lại là quản gia Lâm!
Lý Tử Manh: Bé con vừa nãy là con trai Cố tổng?!!
Lý Tử Manh: Người đàn ông kia là vợ Cố tổng?!
Lý Tử Manh: Ô ô ô, mình vừa làm cái gì vậy!!
Lý Tử Manh: A a a!!!
Lý Tử Manh: Mà khoan, vợ Cố tổng không phải là Tạ Lạc Thư sao? Sao nhìn không giống mấy ảnh trên mạng mình xem nhỉ.
Liễu Nam Chi: Tớ cũng thấy vậy, ngoài đời đẹp hơn nhiều.
Lý Tử Manh: Đúng đúng đúng. Ảnh trên mạng trang điểm lòe loẹt, xấu chết. Chẳng thấy rõ mặt mũi gì. Thực ra anh ấy đẹp trai thư sinh mà.
Liễu Nam Chi: Đúng vậy, ngũ quan nhìn rất ổn, trang điểm nhẹ nhàng chắc còn đẹp nữa. Sao công ty quản lý của anh ấy tìm chuyên viên trang điểm kiểu gì vậy, toàn dìm hàng người ta.
Lý Tử Manh: Chẳng lẽ là cố ý sao……
Liễu Nam Chi: Ghê…… Rất có khả năng.
Lý Tử Manh: Ô ô ô, vậy Tạ Lạc Thư đáng thương quá! Tớ quyết định! Tớ muốn làm fan của anh ấy!
Đang bận rộn thay quần áo cho Yến Yến, Tạ Lạc Thư không hề biết rằng mình đã có được những người hâm mộ thực sự đầu tiên.
Trong phòng thay đồ, Tạ Lạc Thư đã cởi hết quần áo của bé con, nhìn làn da trắng hồng của bé, Tạ Lạc Thư ngứa tay, chọc nhẹ vào eo bé.
Không ngờ Yến Yến phản ứng rất lớn, người lập tức vặn vẹo sang một bên. Mắt Tạ Lạc Thư sáng lên, không ngờ nha không ngờ, bé con sợ cù lét nha.
Yến Yến hai tay ôm chặt eo mình: Hừ, đồ cha kế xấu xa.
“Được rồi được rồi, không trêu con nữa.” Tạ Lạc Thư cầm lấy bộ đồ liền thân khủng long con, “Nào, chân trái, chân phải.”
Yến Yến vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Tạ Lạc Thư, duỗi chân trái, rồi lại duỗi chân phải.
Cuối cùng, cậu kéo khóa và đội chiếc mũ hình khủng long lên đầu bé.
Một em bé nhỏ xíu trong bộ đồ liền thân khủng long xù xì, trông thật đáng yêu, khiến lòng người tan chảy. Khuôn mặt bầu bĩnh, ửng hồng, càng thêm ngộ nghĩnh nhờ lớp lông mềm mại bao quanh.
Yến Yến nhìn mình trong gương, giơ hai bàn tay bé xíu lên, áp vào má: “Thật là ra dáng khủng long con.”
【Ôi tim tôi ơi!】
Thấy cảnh tượng ấy, Tạ Lạc Thư cảm giác trái tim mình như vừa trúng một mũi tên ngọt ngào.
“Bé con nhà mình đáng yêu quá chừng.” Tạ Lạc Thư bế Yến Yến lên. Giờ đã vào thu, bộ đồ liền thân khủng long này bên ngoài tuy xù xì, nhưng bên trong lại không lót bông hay nhung, rất phù hợp với tiết trời se lạnh. Hơn nữa, lớp lông bên ngoài cũng không dày, mềm mại vô cùng, sờ vào là biết chất liệu hảo hạng.
Yến Yến ngước đôi mắt tròn xoe nhìn Tạ Lạc Thư.
Tạ Lạc Thư ngồi xổm xuống, dịu giọng hỏi: “Sao vậy bé con?”
Yến Yến khẽ chỉ tay ra ngoài.
Tạ Lạc Thư ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Muốn cho Lâm… chú quản gia xem sao? Mình đi thôi.”
Tạ Lạc Thư giúp Yến Yến mở cửa. Với đôi chân ngắn ngủn, bé con bước đến trước mặt quản gia Lâm.
“Sao vậy, cậu chủ nhỏ?” quản gia Lâm ân cần hỏi.
Đây cũng là lần đầu tiên ông thấy Yến Yến mặc bộ quần áo đáng yêu như vậy. Trước đây, người ta cũng chuẩn bị cho bé không ít quần áo thường ngày, nhưng Yến Yến lần nào cũng chỉ đòi mặc vest giống tiên sinh. Sau này, mọi người cũng chỉ chuẩn bị vest cho bé. Nhưng mà, cậu chủ nhỏ trong bộ dạng này quả thật…
【Đáng yêu quá đi!】 quản gia Lâm thầm nghĩ.
Nghe được tiếng lòng của quản gia Lâm, Yến Yến dường như hiểu ra điều gì, lại bước những bước chân ngắn ngủn trở về phòng thay đồ.
Quản gia Lâm và Tạ Lạc Thư đi theo sau Yến Yến, cả hai trao nhau một ánh mắt khó hiểu. Tạ Lạc Thư khẽ lắc đầu, tỏ ý cậu cũng không biết chuyện gì.
Trở lại phòng thay đồ, Yến Yến chỉ tay vào bộ đồ liền thân hình quái thú nhỏ.
“Muốn mặc cái này hả con?” Tạ Lạc Thư cầm bộ đồ lên.
Yến Yến vẫn không có phản ứng gì.
Tạ Lạc Thư cất bộ đồ đi, nhẹ nhàng nói: “Bé con không nói gì là không thích phải không? Vậy mình bỏ qua bộ này nhé.”
Bé con có nói mà. Bé con vội chộp lấy bộ đồ liền thân kia.
“Bé con thích hay không thích nào?” Tạ Lạc Thư suy nghĩ một chút, cảm thấy không nên nóng vội, “Vậy bé con muốn mặc thì gật đầu, không muốn mặc thì lắc đầu nha.”
Yến Yến ngoan ngoãn gật đầu. Tạ Lạc Thư mỉm cười, giúp bé con thay quần áo. Thử qua vài kiểu, Yến Yến vẫn thích nhất bộ đồ liền thân khủng long con. Đôi bàn tay nhỏ bé cứ nắm chặt không rời.
Tạ Lạc Thư mặc bộ đồ liền thân khủng long con cho Yến Yến.
Một tay dắt bé con khủng long, một tay ôm chồng quần áo, Tạ Lạc Thư bước ra khỏi phòng thay đồ, nói với Lý Tử Manh: “Mấy món này tính hết cho tôi, gói lại giúp tôi nhé. Còn bộ này bé mặc luôn rồi.”
Lý Tử Manh nhận lấy quần áo: “Vâng, anh.”
“Gửi đến…”
“Nhà Cố tổng, bên em biết địa chỉ, lát nữa sẽ gửi qua ạ.” Lý Tử Manh nhanh nhảu nói, “Tiền đã ghi vào tài khoản của Cố tổng rồi ạ.”
Tạ Lạc Thư quay đầu lại, thấy quản gia Lâm khẽ gật đầu với cậu.
“Ừ.” Tạ Lạc Thư mỉm cười với Lý Tử Manh, “Cảm ơn, cái mác quần áo này cắt đi giúp tôi nhé.”
“Vâng ạ.” Cái mác quần áo nhỏ nằm ở phía sau đuôi con khủng long.
Đã có người đưa đến tận nhà, còn gì tiện lợi hơn. Tạ Lạc Thư dắt tay Yến Yến muốn đi, chợt nhận ra bé con đứng im tại chỗ.
“Sao vậy bé con?” Tạ Lạc Thư ngồi xổm xuống, theo ánh mắt Yến Yến nhìn về phía trước. Nụ cười trên mặt cậu thoáng cứng lại.
“Ôi chao.” Lý Tử Manh vỗ tay một cái, “Bé con muốn cha cũng mặc đồ này sao?”
“Không…” Tạ Lạc Thư xua tay định từ chối.
Lý Tử Manh liền nói: “Đây là bộ đồ đôi mới ra bên em, chỉ có mẫu khủng long này có size người lớn thôi ạ. Mấy hôm nay khách đặt hết rồi, chỉ còn đúng một bộ này thôi, anh tranh thủ nha, hết là không còn nữa đâu.”
Tạ Lạc Thư tuy rằng có chút động lòng, nhưng cậu đã mười tám tuổi, nguyên chủ cũng ngoài hai mươi. Mặc cái này hình như hơi trẻ con quá…
“Bé con, mình đi thôi.” Nói rồi, Tạ Lạc Thư liền thấy Yến Yến khẽ gật đầu.
Lý Tử Manh cũng ngồi xổm xuống, hỏi: “Bé con muốn cha cũng diện cái này hả?”
Tạ Lạc Thư vốn đang ôm một chút hy vọng, không ngờ Yến Yến lại gật đầu rất mạnh.
Quần áo trước đây của bé con thật buồn tẻ, quần áo trước đây của cha kế cũng chẳng khá hơn. Bé con có quần áo mới, cha kế cũng nên có chứ.
Yến Yến đã gật đầu, Tạ Lạc Thư cũng đành chịu thua.
【Haizz, ai bảo bé con nhà mình đáng yêu đến thế cơ chứ?】
“Vậy… tôi thử xem sao, cũng không biết có vừa không.” Tạ Lạc Thư khẽ cắn môi nói.
“Vâng, anh.” Lý Tử Manh lấy bộ đồ trưng bày xuống đưa cho Tạ Lạc Thư.
Nhìn Tạ Lạc Thư bước vào phòng thay đồ, quản gia Lâm lặng lẽ móc điện thoại ra, chụp một bức ảnh bóng dáng nhỏ xíu xù xì của bé con, sau đó, không giấu nổi vẻ thích thú, nhắn tin báo cáo cho Cố tổng đang ở phương xa.
Yến Yến hôm nay mặc bộ đồ liền thân khủng long con (hoàn toàn tự nguyện, đã thử qua vài bộ, chọn mẫu khủng long). Còn muốn Tạ tiên sinh mặc cùng mẫu (thể hiện rõ ý thích), Tạ tiên sinh đang ở phòng thay đồ thử đồ.