Tạ Lạc Thư chỉnh tề lại bản thân rồi đi thay quần áo, chỉ là… gu ăn mặc của nguyên chủ cũng một chín một mười với cái bộ móng tay hồng phấn kia, đúng là cạn lời.

Nguyên cả cái tủ quần áo, màu sắc thì lòe loẹt, kiểu dáng thì dị hợm, phong cách thì quá dị. Tạ Lạc Thư nhìn mà đủ hiểu.

May mà, cuối cùng Tạ Lạc Thư cũng lôi ra được một chiếc áo thun trắng, dù cái hình in trên áo hơi dân chơi tí. Còn có một cái quần hộp đen, lủng lẳng mấy sợi xích bạc.

Tạ Lạc Thư nhìn bộ đồ mình miễn cưỡng chọn được, tặc lưỡi. Ừm… Nói chung là, nguyên chủ chắc là đại sứ thương hiệu của giới không chính thống à?

Biệt phủ nhà giàu, tổng tài bá đạo thì tự động có thang máy riêng, cuốn tiểu thuyết này cũng không ngoại lệ. Tạ Lạc Thư đi thang máy xuống tầng một.

Đập vào mắt là cái đèn chùm pha lê siêu to khổng lồ treo trên trần nhà, ánh sáng lộng lẫy chiếu xuống nền gạch cẩm thạch, tạo thành một thứ ánh sáng ảo diệu như mơ.

Trong phòng khách. Cửa kính chạm sàn siêu bự làm cả không gian sáng choang, ánh nắng mặt trời tha hồ chiếu vào. Phòng khách bày một bộ sofa da hàng hiệu, êm ái dễ chịu, xung quanh bày biện đồ cổ quý giá và tác phẩm nghệ thuật đắt tiền. Đối diện sofa là cái TV màn hình siêu to khổng lồ. Cái câu thoại quen thuộc vang lên —— “Tôi sẽ quay lại.” Làm Tạ Lạc Thư khẽ cười.

Lúc này trên cái sofa da kia đang ngồi một cục bột nặn đáng yêu. Mái tóc đen vì mới ngủ dậy hơi rối bù, làn da trắng nõn nà chỉ muốn véo một cái, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm vào TV, khuôn mặt phúng phính nhìn thôi đã thấy cưng, hai cái tay mũm mĩm ôm chặt bình sữa chụt chụt mà bú. Chỉ là cái bộ đồ ngủ lụa đen tuyền có vẻ không hợp với cái vẻ ngây thơ của em bé lắm, nhưng cái màu đen đó lại làm nổi bật làn da trắng như tuyết của bé.

【Ôi… Cưng xỉu cái cục bột này!】

Ủa? Ai nói đó? Cái giọng này lạ hoắc. Yến Yến tròn mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Sau đó thấy được cái ông cha kế hờ của mình.

Tạ Lạc Thư bị cái vẻ đáng yêu của Yến Yến làm tan chảy. Đúng vậy, Tạ Lạc Thư siêu thích trẻ con. Sau khi mẹ mất, cậu toàn xem video em bé trên điện thoại để an ủi bản thân, còn lưu cả đống video dạy nấu món ăn dặm cho bé nữa. Sau này bị đưa vào viện điều dưỡng, đến cái điện thoại cũng không có.

Hôm nay cha kế sao lại xuống nhà? Bộ đồ này nhìn cũng tạm ổn. Chẳng trách Yến Yến lại nghĩ như vậy. Dù sao trước kia Tạ Lạc Thư toàn mặc đồ khiến Yến Yến không thể hiểu nổi.

“Bé con.” Phòng khách không có ai, người giúp việc chắc bận việc gì đó rồi. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Tạ Lạc Thư tiến lên, dùng ngón tay thon dài khều nhẹ má Yến Yến. Má bánh bao, mềm mại siêu cấp đã tay.

Hơn nữa sau cái khều đó, má Yến Yến còn rung rinh một chút. Tạ Lạc Thư ngạc nhiên với cái cảm giác này, không nhịn được lại véo véo má Yến Yến.

【Ôi, mềm quá trời! Hóa ra má em bé người thật thích véo như này á.】

Yến Yến đang mải xem TV thì bất ngờ bị Tạ Lạc Thư sàm sỡ, đôi mắt trợn tròn xoe, tay nhỏ hạ thấp bình sữa, đến bú cũng quên, nhìn Tạ Lạc Thư đăm chiêu.

Người này thật sự là cha kế của mình sao? Cha kế chẳng phải toàn lơ mình đi à?

Má Yến Yến cưng quá, Tạ Lạc Thư căn bản không dừng lại được, véo thêm mấy cái nữa. Sau đó chạm phải ánh mắt của Yến Yến, một ánh mắt có chút khó tả.

Tạ Lạc Thư khẽ hắng giọng, đưa tay nâng bình sữa của Yến Yến lên, tiện thể xoa xoa đầu bé: “Ngoan, bé con, bú sữa nha.”

【Tóc Yến Yến cũng mềm mại nữa. Cảm giác thích thật! Yến Yến đáng yêu quá trời. Tuy rằng xuyên sách thành vai ác, nhưng bù lại có cục bột đáng yêu thế này, cũng không tệ.】

Xuyên sách? Đó là cái gì? Yến Yến nghĩ, đợi ba về sẽ hỏi ba. Khoan đã, cha kế đột nhiên tốt với mình như vậy, chẳng lẽ là vì ba sắp về sao?

Quản gia Lâm từ bếp đi ra thấy cảnh này có chút nghi hoặc.

【Phu nhân sao lại xuống nhà? Chẳng lẽ tiên sinh sắp về? Nhưng tôi nhận được thông báo là hai tuần nữa mới về cơ mà.】

Bé con không hiểu, bé con mới có ba tuổi. Người lớn thật khó hiểu.

“Phu nhân.” Quản gia Lâm tiến lên, “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

“Ừ.” Tạ Lạc Thư dù sao cũng từng là thiếu gia nhà giàu mấy năm, “Còn nữa, đừng gọi tôi là phu nhân.”

Quản gia nhà giàu cũng không phải dễ làm, người lên được vị trí này đều là cáo già trong đám cáo: “Vâng… Tạ tiên sinh.”

Với cách xưng hô này, Tạ Lạc Thư hài lòng gật đầu.

Phòng ăn cũng sang chảnh không kém, một chiếc bàn dài đủ cho mười mấy người ngồi đặt ở giữa, trên bàn bày bộ đồ ăn tinh xảo và hoa tươi. Trên trần nhà có tranh tường nghệ thuật làm cho không gian ăn uống càng thêm tao nhã, bên cạnh tủ rượu trưng bày đủ loại rượu ngon hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới. Bếp được thiết kế theo phong cách hiện đại, trang bị đồ dùng và thiết bị tiên tiến nhất, đầu bếp chuyên nghiệp có thể trổ tài nấu nướng đủ món ngon mỹ vị.

Trên bàn ăn bày một lồng xíu mại, một lồng há cảo tôm, một lồng chân gà hấp tàu xì, một lồng bánh bao xá xíu và một chén cháo thịt bằm trứng bắc thảo. Nhìn vừa tinh tế vừa ngon miệng, đúng chuẩn dimsum Quảng Đông, nói là một lồng nhưng thực ra là lồng nhỏ, mỗi món số lượng không nhiều, một lồng xíu mại cũng chỉ có hai cái.

Đã có người hầu kéo ghế cho Tạ Lạc Thư.

Tạ Lạc Thư gắp một cái bánh bao xá xíu cắn một miếng, vỏ bánh mềm mại xốp tan, nhân bên trong béo ngậy thơm lừng lại có vị ngọt của xá xíu, cái vị giòn giòn của xá xíu làm người ta muốn ăn mãi không thôi. Bánh bao xá xíu không lớn, vỏ mỏng nhân nhiều, Tạ Lạc Thư hai ba miếng là xong một cái.

Lại húp một ngụm cháo thịt bằm trứng bắc thảo, cái mùi đặc trưng của trứng bắc thảo làm cho chén cháo trở nên khác biệt. Gạo là loại hạt dài, mỗi hạt đều ngấm hương vị. Thịt bằm mềm mại. Cả chén cháo gia vị rất đơn giản chỉ có muối và tiêu xay, nhưng lại có một vị ngọt thanh đặc biệt.

Là bột nêm nấm truffle rồi. Tạ Lạc Thư nghĩ, miệng cậu rất nhạy cảm, trí nhớ cũng tốt, trước kia đã từng ăn cái hương vị này rồi. Từ khi bị mẹ kế tống vào cái viện điều dưỡng tồi tàn kia, cậu chưa từng được ăn một miếng đồ ăn nóng hổi nào ra hồn.

Độ ấm của cháo vừa phải, không bị bỏng miệng. Cháo trôi xuống cổ họng, rồi xuống dạ dày, cái bụng ấm lên, cả người đều thoải mái.

Xíu mại mềm mại, há cảo tôm ngọt thanh, thêm chút đậm đà của chân gà hấp tàu xì và sườn hấp phấn mềm rục. Bữa sáng này đúng gu Tạ Lạc Thư. Chẳng mấy chốc, mọi thứ đã hết veo trong bụng cậu.

Tạ Lạc Thư nhấp ngụm cappuccino người hầu vừa mang lên, lim dim mắt tận hưởng. Cậu không để ý vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khó hiểu của người hầu khi dọn bàn.

Trong bếp, đầu bếp Vương thấy người hầu vào liền hỏi: “Phu nhân không nói gì à?”

Người hầu ngơ ngác lắc đầu: “Không nói gì hết.”

Từ ngày về làm dâu nhà họ Cố, Tạ Lạc Thư mới xuống ăn đúng một bữa, còn chẳng hiểu sao lại nổi cáu chửi té tát bọn họ. Chắc là tâm trạng không ổn, giận cá chém thớt thôi.

“Còn thừa bánh bao xá xíu thì để tui ăn.” Đầu bếp Vương xoa tay hăm hở, “Món này mẹ tui làm riêng gửi lên đó.”

“Xong rồi, chén sạch rồi.” Người hầu đưa cái lồng trúc trống không cho quản gia Lâm xem.

Đầu bếp Vương há hốc mồm: “Ăn hết rồi?”

“Phu nhân này chẳng lẽ đúng là kiểu người trong truyền thuyết, buồn bực quá hóa ra lại thèm ăn?”

“Chắc vậy á, trông phu nhân có vẻ bực bội lắm không?”

“Không hề.” Người hầu lắc đầu, “Trông phu nhân vui vẻ phết.”

Ủa, thế thì liên quan gì đến buồn bực chứ?

Tạ Lạc Thư ăn xong bữa sáng thì thấy Yến Yến đã uống xong bình sữa, tóc tai gọn gàng, quần áo chỉnh tề.

Yến Yến diện một bộ vest đen tí hon, chân vẫn xỏ đôi dép lê xám huyền thoại. Tóc còn được vuốt gel tạo kiểu nữa chứ. Mặt nghiêm túc như cụ non, tay ôm một tập giấy. Đúng chuẩn hình tượng tổng tài nhí, quả nhiên con trai tổng tài bá đạo có khác.

Bé vẫn ngồi trên sofa, đôi chân ngắn ngủn lơ lửng đung đưa, cưng xỉu.

Chỉ là cái mặt bánh bao đáng yêu kia kết hợp với bộ vest nghiêm chỉnh khiến Tạ Lạc Thư thấy hơi sai sai, con nít con nôi mặc đồ năng động chút nhìn mới yêu. Cũng không biết là Yến Yến tự thích style này, hay chỉ là thói quen thôi.

Hồi Tạ Lạc Thư còn bé, mẹ cậu dù yếu nhưng rất thích sắm đồ cho con trai. Đủ mọi kiểu, đủ mọi màu, cái gì cũng có. Cậu xem trên mạng thấy mấy nhóc tì khác cũng diện đủ loại outfit. Vest cũng có, nhưng đó là chụp hình sống ảo thôi, chứ ai lại cho trẻ con mặc vest cả ngày bao giờ.

【Mấy đứa nhóc khác có gì, Yến Yến nhà mình cũng phải có cái đó mới được.】

Yến Yến khẽ nhích tai: Có cái gì á?

Sau đó Yến Yến cảm thấy bên cạnh sofa lún xuống một chút, có người ngồi xuống cạnh cậu. Tiếp theo một giọng nói vang lên: “Yến Yến có muốn đồ mới không?”

Đồ mới? Yến Yến lắc đầu nguầy nguậy. Tủ đồ của cậu nhóc có cả tá đồ mới rồi, dù toàn là vest thôi.

Tạ Lạc Thư nhướn mày, hơi tiếc nuối: “Vậy thôi. Thế còn nhạc lý?”

Hồi xưa Tạ Lạc Thư học piano mấy năm, nhưng sau này mẹ kế đến, con trai bà ta cũng đòi học mà học dốt, cha liền cho thầy dạy piano nghỉ việc, thế là cậu cũng nghỉ luôn.

Chẳng mấy chốc thầy dạy piano đã đến, dẫn Yến Yến lên lầu học đàn. Tạ Lạc Thư trong lúc đó không biết làm gì. Đúng lúc này, điện thoại réo.

Anh Đông? À, là quản lý cũ của nguyên chủ. Vốn dĩ công ty quản lý đã bỏ rơi nguyên chủ rồi, nhưng sau khi nguyên chủ cưới được chồng giàu, quản lý lại mò về.

Mà nguyên chủ thì bị antifan chửi không thương tiếc, về nhà họ Cố toàn sáng đóng cửa im re, đồ ăn đều có người hầu mang lên tận nơi. Tối đến thì diện đồ quái dị đi bar bay lắc. Dù sao thì cái Cố tổng kia mỗi tháng cũng quăng cho nguyên chủ cả tỷ bạc tiêu vặt. Có tiền ai còn thèm đi làm nữa!

Chỉ là dạo gần đây nguyên chủ nghe phong phanh nam chính sắp tham gia chương trình thực tế siêu hot kia, liền bảo công ty quản lý tìm cách ăn theo.

“Alo, anh Đông.” Tạ Lạc Thư nghe máy.

“Lạc Thư à, là vầy nè, cái chương trình thực tế kia tự dưng đổi luật, bảo khách mời dẫn con phải là người thân thích ruột thịt, không thì hủy kèo.” Trần Đông Húc giọng càng ngày càng nhỏ.

“Vậy thì hủy kèo.” Hủy kèo càng tốt, Tạ Lạc Thư còn sợ không hủy được ấy chứ. Không đi chương trình đó, cốt truyện sau này cũng chẳng liên quan đến mình.

Trần Đông Húc ấp úng: “Ơ! Cái… Lạc Thư, trước em chẳng phải bảo dù phải dùng chiêu trò gì cũng nhất quyết phải lên được cái chương trình đó sao?”

Tạ Lạc Thư nghe ra mùi: “Chuyện cũ bỏ qua đi anh, giờ khác rồi. Nếu tụi mình không đáp ứng được yêu cầu của họ thì chỉ có nước hủy kèo thôi.”

“Không được!” Trần Đông Húc hốt hoảng nói lỡ, “Không phải, ý anh là… Cố tổng chẳng phải có một bé con trai sao, em có thể…”

“Em không thể tự tiện dắt con trai Cố tổng lên chương trình tạp kỹ được, dù gì em cũng chỉ là cha kế thôi mà.” Tạ Lạc Thư lười vòng vo tam quốc với Trần Đông Húc, “Rốt cuộc thì vì sao anh nhất định phải ép em lên cái chương trình đó?”

“Ôi trời.” Trần Đông Húc thở dài thườn thượt, “Là Lâm tổng bảo, nhất định phải làm em dẫn thằng bé kia lên chương trình. Nghệ sĩ công ty dạo này chán òm, nên mới nghĩ…”

À, nên mới nghĩ Tạ Lạc Thư tự tạo drama, dù bị chửi cũng là có tiếng, huống chi còn cái mác cha kế nhà giàu, độ hot thì khỏi phải bàn cãi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play