Chương 70: Bị ức hiếp 2

Đang lúc chuẩn bị dọn dẹp về nhà, Đại Bảo và Nhị Bảo dẫn Tiểu Bảo và Vượng Tài khóc sướt mướt quay về, trên người đứa nào cũng toàn là bùn, trong đó, Nhị Bảo và Vượng Tài nghiêm trọng nhất, gần như đã thành người bùn.

Nếu không phải là con ruột, sợ là Thẩm Y Y cũng không nhận ra đây là con trai cô.

“Sao vậy?” Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu đi lên dỗ dành Tiểu Bảo và Vượng Tài đang khóc.

Đại Bảo và Nhị Bảo hơi chột dạ, không dám nhìn họ.

Thẩm Y Y biết chúng sợ gây họa mình sẽ trách chúng, bèn nói thẳng.“Ai ức hiếp các con?”

Nhị Bảo vừa nghe mẹ đứng về phía chúng, lập tức hùng hổ.“Thiết Trụ!”

Nói xong, còn siết chặt nắm đấm, tựa như nếu Thiết Trụ ở ngay trước mặt, cậu còn có thể tung một đấm.

Thẩm Y Y vừa nghe là Lý Thiết Trụ, lạnh mặt nói.“Nó đánh các con hả?”

“Anh ấy lại cướp cá của chúng con!” Lần này, ngay cả Đại bảo cũng không nhịn được lên tiếng, rất phẫn nộ.“Cá đó là Vượng Tài nhìn thấy trước, anh ấy cứ nói là anh ấy nhìn thấy trước, còn đẩy Vượng Tài vào trong mương nước.”

Đại Bảo muốn đi kéo Vượng Tài, Thiết Trụ ở bên cạnh hất bùn nước trong mương, hất lên mặt Đại Bảo.

Nhìn thấy anh trai và bạn tốt bị bắt nạt, dĩ nhiên Nhị Bảo sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đi lên muốn đẩy Thiết Trụ ra, nhưng Thiết Trụ lớn hơn cậu, bên cạnh đều là bạn bè của nó, kết quả chính là Nhị Bảo cũng bị đẩy vào trong mương bùn.

Mà Tiểu Bảo...Tiểu Bảo nhìn thấy Vượng Tài khóc, cậu cũng khóc theo.

“Có bị thương không?” Thẩm Y Y lau gương mặt đầy bùn cho chúng.

Ba đứa nhỏ ấm ức lắc đầu.

Thẩm Y Y thở phào, không bị thương thì tốt.

“Đi rửa mặt, mẹ dẫn các con đi báo thù!” Thẩm Y Y nói.

“Mẹ, thật sao?” Nhị Bảo kinh hỉ trừng to mắt, cậu còn nhớ dáng vẻ sợ hãi của Lý Thiết Trụ vào hai hôm trước khi mẹ giáo huấn nó.

“Mẹ sẽ không để các con bị bắt nạt khơi khơi.” Thẩm Y Y nói.“Đi rửa mặt trước.”

Nhị Bảo nghe vậy, vội vàng kéo Tiểu Bảo đi rửa mặt, Đại Bảo cũng nhìn Vượng Tài, Vượng Tài lau nước mắt trên mặt, cũng theo Đại Bảo đi rửa mặt.

Lâm Đại Nữu nhìn bóng lưng của Vượng Tài, hơi do dự nhìn Thẩm Y Y.“Y Y, chị thật sự định đi báo thù cho chúng sao?”

“Ừm.” Thẩm Y Y nhìn bóng lưng như người bùn của ba đứa con, không hề do dự trả lời.

“...” Lâm Đại Nữu hơi bất an.

Thẩm Y Y phát giác được, quay đầu nhìn cô ấy một cái, đại khái hiểu nỗi băn khoăn của Lâm Đại Nữu.

Dù sao thì Vượng Tài cũng là đứa con cô ấy dẫn tới khi tái giá, không phải con trai của Trần Cường, ở trong thôn vốn dĩ đã rất mẫn cảm, sau lưng không biết có bao nhiêu người bàn tán, có một số người thậm chí còn sẽ nghênh ngang cười nhạo cậu bé.

Nếu cậu bé có xung đột với trẻ con trong thôn, tới lúc đó chắc chắn người trong thôn sẽ thiên vị đứa trẻ trong thôn hơn.

Tới khi đó, vị trí của Vượng Tài ở trong thôn sẽ càng thêm lúng túng.

Làm mẹ của Vượng Tài, Lâm Đại Nữu dĩ nhiên không hi vọng con trai đối mặt với tình huống như thế này, cho nên rất nhiều lúc Vượng Tài bị bắt nạt, cô ấy đều bảo Vượng Tài nhịn được thì nhịn.

Thẩm Y Y không tán đồng cách làm này, nhưng quả thực nỗi băn khoăn của Lâm Đại Nữu không sai.

Nhưng nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của Vượng Tài, suy cho cùng Thẩm Y Y cũng không nhẫn tâm, nói.“Cứ nhịn mãi, người khác chỉ sẽ cảm thấy cô dễ ức hiếp.”

Sau đó cô gọi ba đứa con tới, Vượng Tài nhìn thấy Thẩm Y Y rõ ràng không muốn dẫn cậu bé theo, mờ mịt nhìn mẹ mình, sau đó giống như ý thức được gì, cúi đầu, im lặng từ từ đi về bên cạnh Lâm Đại Nữu.

Nhìn biểu cảm khiếp nhược thất vọng của con trai, lòng Lâm Đại Nữu đau nhói, bỗng nhiên kéo tay Vượng Tài.“Đi, mẹ đi báo thù cho con!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play