Chương 63: Ngủ chung 1
Mới đầu Thẩm Y Y có hơi hồi hộp, nhưng mà thời gian dần dần trôi qua, Lý Thâm cũng không có động tác gì, cô cũng chầm chậm bình tĩnh lại.
Những lời cô vừa mới nói với Lý Thâm, anh ở đây cô sẽ càng có cảm giác an toàn là thật. Biết người nằm bên mình là anh, cô rất an tâm. Chưa đến một lát, cô đã ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, cô mơ thấy bên người có một bếp lò ấm áp, không tự chủ áp sát vào bếp lò đó.
Lý Thâm thì khá đáng thương, dựa vào cấu tạo thân thể khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, vả lại anh đang ở tuổi khí huyết sung mãn, bên cạnh có một người phụ nữ đang nằm, người phụ nữ này lại là người anh yêu sâu đậm, chuyện này thật sự không đùa được. Anh nhịn rất lâu mới đè nén được sự kích thích này, đang khi mơ màng muốn ngủ thì bỗng nhiên cảm giác được có gì đó thơm mềm trèo lên.
Anh mở mắt ra, trong đêm tối, anh chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy dáng vẻ cô ngủ say sưa, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng sự tin tưởng lẫn nhau, da dán sát da!
Trên da truyền đến cảm giác trơn nhẵn, dinh dính.
Sự kích thích vừa mới đè xuống lại nổi lên.
Anh nén kích thích muốn cô..., cẩn thận từng li từng tí lui về sau. Nhưng anh vừa lui về sau, chưa bao lâu cô cũng lùi theo.
Mấy lần lặp đi lặp lại như thế, Lý Thâm suýt nữa là nổ tung.
Cách bóng đêm, anh hung dữ nhìn đường nét của cô.
Ôi trời ơi, đây là vợ anh!
Giống như nghĩ thì tàn nhẫn, nhưng động tác của anh vẫn rất nhẹ nhàng, cánh tay cẩn trọng xuyên qua cổ cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.
Ôm cô mềm mềm! Cơ thể mềm mại, Lý Thâm than dài một tiếng, anh đã sớm muốn ôm cô giống thế này rồi.
Lúc này, cô gái trong lòng bỗng nhiên nhúc nhích, Lý Thâm cứng đờ, phát hiện cô chưa tỉnh thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tóm lại, một đêm này, Lý Thâm trôi qua vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Thẩm Y Y thì ngủ cực kỳ ngon lành.
Nhưng trong lòng cô nhớ mãi sẽ làm đồ ăn sáng cho Lý Thâm, lúc loáng thoáng nghe được tiếng gà gáy, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, tay vừa mới duỗi ra khỏi ổ chăn đã cảm giác được một luồng hơi lạnh ập tới, cô rụt mạnh tay về.
Động tác hơi mạnh, làm đánh thức Lý Thâm cả đêm chỉ ngủ nông, giọng anh hơi khàn khàn.“Sao vậy em?"
Mắt mông lung buồn ngủ của Thẩm Y Y trong nháy mắt trừng lớn.
Giọng nói này quá gần, ngay trên đỉnh đầu của cô?
Tỉnh táo lại, cô đã nhận ra tất cả khác thường, đầu cô đang gối lên cái gì? Là cánh tay anh!
Bức tường cứng rắn, ấm áp, dễ chịu trước mặt cô là cái gì? Là bộ ngực của anh!
???
Cho nên bây giờ cô đang vùi trong lòng Lý Thâm?
Thế nhưng, cô nhớ đêm qua lúc ngủ, khoảng cách giữa bọn họ không hề gần, nếu là chen lấn thì ít nhất vẫn duy trì được khoảng cách là một Tiểu Bảo.
Là cô ngủ không ngoan sao? Hay là Lý Thâm thừa dịp cô ngủ ôm cô vào lòng?
Cũng không phải là không có khả năng, dù sao anh thích mình mà.
Bất kể là loại nào cũng không quan trọng, quan trọng là... Bây giờ cô đang ở trong lòng Lý Thâm!
Cơn buồn ngủ của Thẩm Y Y đã bay biến, có chút bối rối lại có hơi phấn khích, khuôn mặt cô lại bắt đầu nóng ran.
Lý Thâm mãi mà không nghe thấy cô trả lời, cũng đã tỉnh táo không ít, nhận ra mình đang ôm cô, không khỏi hơi cứng ngắc, nhưng không buông cô ra: "Sao vậy?"
"Không sao." Thẩm Y Y vội vàng trả lời, cô cảm thấy khá may mắn vì bây giờ trong phòng đang tối đen, anh không nhìn thấy mặt của cô.
"Em đang nghĩ có phải chúng ta cũng nên thức dậy rồi không?” Cô giải thích.
Lý Thâm thở dài một hơi, hơi không nỡ buông cô ra. Anh cẩn thận vén chăn lên để phòng ngừa quá nhiều không khí lạnh sẽ tiến vào trong chăn. Anh mở cửa sổ, nhìn sắc trời chốc lát: