Chương 57: Gia thế 1

Trưởng thôn cũng không thích những thôn dân ích kỷ như thế, lập tức đồng ý đề nghị của Thẩm Y Y, nhưng ông ấy vẫn còn muốn nói điều gì đó.

Thẩm Y Y cũng nhìn hiểu nét mặt của trưởng thôn, cười nói: "Trưởng thôn, người khác được chia thế nào thì nhà cháu chia thế ấy, sáng nay cháu còn mua móng heo trên phố, buổi tối định hầm móng heo, thịt heo rừng cho nhiều cũng ăn không hết."

???

Trưởng thôn vốn còn muốn khuyên bảo: "..."

Đúng là tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Vương Yến đứng ở sau lưng Giang Ái Linh, nhà cô ta ít lực lượng lao động, nhưng người ăn cơm nhiều, chính là một trong những người không vui khi thấy Thẩm Y Y được lãnh thêm năm cân thịt heo. Kết quả không ngờ là Thẩm Y Y không cần năm cân thịt đó, nhưng thịt lại bị phân ra thêm nữa, thịt nhà cô ta được phân sẽ càng ít hơn.

Cô ta thầm mắng Thẩm Y Y xen vào việc của người khác, giọng điệu xen lẫn một chút châm biếm: "Cuộc sống của vợ Lý Thâm thật đúng là thoải mái nhỉ, mỗi ngày đều ăn thịt, đã không kém cuộc sống của địa chủ là bao rồi ha?"

Lời này vừa nói ra, không chỉ Thẩm Y Y mà đến trưởng thôn cùng với người thuộc tông tộc của nhà họ Lý ở đây, sắc mặt đều thay đổi.

Bây giờ Thẩm Y Y đã gả vào nhà họ Lý, lời này nếu là thật thì sẽ liên quan đến người toàn tộc.

Đương nhiên Thẩm Y Y cũng ý thức được tính nghiêm trọng, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Vương Yến: "Cha tôi là xưởng trưởng xưởng máy móc, mẹ của tôi là chủ nhiệm ban đường phố, anh của tôi tham gia quân ngũ bảo vệ quốc gia, chính bản thân tôi cũng là hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia “lên núi xuống thôn”[1] kiến thiết nông thôn, cả nhà chúng tôi đều đang góp một viên gạch kiến thiết tổ quốc!"

[1]Các thanh niên tri thức sẽ lên vùng cao về vùng xa để tham gia lao động sản xuất, rèn luyện.

Giọng nói Thẩm Y Y trong trẻo ngân vang, gõ liên hồi vào trái tim của từng người.

"Nhà chồng tôi càng là bần nông ba đời, hạt giống cách mạng! Chứ không phải là địa chủ bóc lột nhân dân. Chị dâu Vương, chị không có đầu óc thì bớt nói chuyện, không ai nói chị là người câm. Chị còn không biết giữ mồm giữ miệng thì tôi cần phải đến Cục Công An khai báo thôi."

Vương Yến sau khi nói xong cũng ý thức được mình nói sai, nhà họ Lý trong thôn Thanh Thủy là một đại gia tộc, cái danh “địa chủ” mà bị chụp xuống, không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người, bao gồm trưởng thôn đang đảm nhiệm.

Vừa muốn mở miệng ngắt lời, chợt nghe Thẩm Y Y nói chuyện hùng hồn, nội dung càng nghe đôi mắt càng trừng lớn.

Không chỉ Vương Yến, ánh mắt của rất nhiều người ở đây đều trừng lớn, sân phơi lúa vốn đang ồn ào bỗng im như hến, yên tĩnh tới mức dường như cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Gia thế bậc này, khó trách cô có nhiều tiền như vậy, ăn mặc còn tốt tới thế, lại còn mỗi ngày đều có thịt ăn.

Thẩm Y Y nói một lèo, ngoại trừ chửi Vương Yến ra thì cũng là muốn mượn cơ hội này nói sơ với mọi người về gia cảnh nhà cô. Dù sao sau này cô cũng không thể nói là che giấu, sợ hãi điều này mà không dám ăn cái này không dám mặc cái kia. Cô trở về chính là đền bù cho Lý Thâm và mấy đứa nhỏ, chứ không phải để cho bọn họ tiếp tục sống cuộc sống khổ cực, cô muốn vào thời đại rối ren này, cho bọn họ và chính mình điều kiện vật chất tốt nhất có thể. Có tên tuổi của cha mẹ cô sẽ dễ làm việc hơn, nguồn gốc tiền phiếu của cô cũng có thể có một cái danh minh bạch. Tóm lại cách xa như vậy, bọn họ cũng sẽ không đi thăm dò, một nhóm thanh niên tri thức đến cũng chỉ có Lâm Gia Đống là đến cùng một địa phương với cô. Nhưng mà nhà Lâm Gia Đống sớm đã bị điều xuống nông trường rồi, cũng không có con đường nào biết tin tức của nhà cô:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play