Chương 52: Heo rừng 2
"Thẩm Y Y!"
"Mẹ Đại Bảo!"
"Vợ Lý Thâm!"
Nghe tiếng kêu hùng hậu từ xa dần đến gần, Thẩm Y Y vội vàng sử dụng toàn bộ sức mạnh mà kéo heo rừng tới dưới gốc một cây đại thụ trước mặt.
Một đám người hoặc cầm lưỡi liềm hoặc cầm xẻng vội vàng đi lên trước, người đi phía trước nhất rõ ràng là Lý Thâm, khuôn mặt tuấn tú bị phơi nắng đến đen thui tràn đầy lo lắng, lên tiếng gọi: "Thẩm Y Y!"
"Thẩm Y Y!"
"Anh Thâm! Em ở đây!" Thẩm Y Y phân biệt ra tiếng của anh Thâm nhà cô, vội vàng hét to một tiếng.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy cô, chỉ kịp nghĩ phải chạy về phía bên này, Lý Thâm chạy nhanh nhất, tóm lấy cô vội vã quan sát: "Em không có sao chứ? Có bị thương ở đâu hay không?"
Anh đã quá sốt ruột. Mày cau lại, trên trán, trên quần áo đều là mồ hôi, tuy rằng trên đầu, trên mặt, trên quần áo dính lúa và bùn, nhưng Thẩm Y Y cảm thấy giờ phút này anh giống như đang phát ra hào quang.
Cô đang khổ nỗi tìm không thấy cớ thân thiết với anh, vì vậy lập tức nhào vào trong lòng của anh, dùng giọng nói pha lẫn tiếng nức nở mà nói: "Không sao cả, em chỉ sợ hãi..."
"Không sao, không sao." Lý Thâm ôm cô, không ngớt lời an ủi.
"Lý Thâm, vợ Lý Thâm." Người phía sau cuối cùng đã xông lên rồi: "Heo rừng đâu?"
"Chỗ ấy!" Thẩm Y Y ôm eo Lý Thâm, run run rẩy rẩy chỉ chỉ phía dưới cây, thân thể vẫn không quên run rẩy, Lý Thâm lại ôm cô chặt hơn một tí.
Mọi người đi ở phía trước nhìn sang, lập tức nhìn thấy heo rừng đã ngất đi, nhưng hiển nhiên còn hô hấp ở dưới cây, còn có một khúc gỗ dày cui trên mặt đất, họ không thể tin nhìn về phía Thẩm Y Y.“Cái này... vợ Lý Thâm, con heo rừng này là cô đánh bại sao?"
Lý Thâm cũng có hơi không thể tin nhìn cô.
"Không phải, nó đuổi theo tôi, sau đó tự đâm đầu vào cây, tôi đang sợ nó sẽ phát cuồng một lần nữa nên cố nén sợ, cầm cây gỗ cho nó mấy cây." Thẩm Y Y vội vàng giải thích, đỏ vành mắt nói với Lý Thâm: "Em sợ đến mức sắp rớt tim ra ngoài rồi."
Dáng vẻ yêu kiều, mảnh mai khiến không ai hoài nghi lời nói dối cô nói.
"Không sợ, bây giờ em đã an toàn rồi." Lý Thâm an ủi, sau đó nhìn về phía những người đàn ông kia, trầm giọng nói: "Bây giờ heo rừng đã ngất, mọi người bắt nó khiêng xuống núi đi."
Người đi lên đều là vài người đàn ông, trong đó còn có Trần Cường, nghe phân phó của anh Thâm, anh ấy lưu loát chỉ huy người khiêng heo rừng xuống núi. Những người đàn ông kia cũng không nói nhiều, chỉ nhấc heo rừng lên, lúc đi qua hai người đang ôm nhau, nụ cười đó có hơi thâm ý sâu xa.
Bấy giờ Lý Thâm mới phản ứng kịp trong lòng của mình còn ôm Thẩm Y Y, động tác lập tức có chút cứng ngắc.
Cô để cho mình ôm ư?
Thẩm Y Y giả vờ như không cảm giác được, buông lỏng Lý Thâm ra, nhíu mũi: "Anh Thâm, chúng ta cũng đi thôi?"
"Ừ!" Lý Thâm thấy cô buông mình ra, trong lòng hơi mất mác, anh lui về sau một bước, ý bảo cô đi trước.
Thẩm Y Y như không thấy được, tóm cánh tay của anh, đi kề vai sát cánh với anh, dường như vẫn còn hơi sợ hãi.
Lý Thâm nhìn cô một cái, do dự giây lát, anh ngồi xổm xuống: "Hay là anh cõng em đi?"
Anh đã chuẩn bị xong sẽ bị cô từ chối, một giây sau, cảm nhận được một hơi thở mềm mại trùm lên, cô trèo lên phần lưng của anh.
"..."
Anh chậm chạp không nhúc nhích, Thẩm Y Y không nhịn được thúc giục anh: "Anh Thâm, có phải em quá nặng hay không?"
Trong nháy mắt Lý Thâm đã lấy lại tinh thần, động tác có chút cứng ngắc mà cõng cô lên đi lên phía trước, giọng ồm ồm: "Không có, rất nhẹ."
Khóe môi Thẩm Y Y lặng lẽ nhếch lên nụ cười vì đã thực hiện được ý đồ. Ừ, lưng anh Thâm nhà cô thực dày rộng, rất có cảm giác an toàn.
Lúc Đại Bảo khóc lóc chạy xuống cả một đường gọi người, Lý Thâm và Trần Cường đang kéo thóc về sân phơi lúa để phơi nắng, vừa khéo đi qua, nghe thấy tiếng khóc của Đại Bảo, Lý Thâm liên tục chạy lên núi, Trần Cường cũng kêu thêm mấy người đàn ông đuổi theo.
Huyên náo lớn như vậy đương nhiên cũng làm những người khác hoảng sợ, một nhóm người được đại đội trưởng xua về thu hoạch gấp, cũng có mấy người phụ nữ hóng náo nhiệt đứng ở giao lộ lên núi quan sát: