Đế quốc phúc lợi này cũng khá tốt, các phòng bệnh trong bệnh viện đều là phòng nhỏ riêng biệt. Nguyễn Sơ Tửu bước vào bệnh viện, quen đường đi thẳng đến căn phòng nằm sâu bên trong.

Trên giường bệnh là một người đàn ông có vài nét giống Nguyễn Sơ Tửu, đang ngồi đọc sách. Thấy Nguyễn Sơ Tửu bước vào, ông đặt sách sang một bên, mỉm cười dịu dàng.

“Tửu Tửu đến rồi.”

“Ba à, hôm nay ba thấy khá hơn chút nào chưa?” Nguyễn Sơ Tửu đặt túi trái cây mới mua ở gần bệnh viện lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

“Tốt hơn nhiều rồi, con yên tâm.” Nguyễn Hàm Chi vẫy tay gọi Nguyễn Sơ Tửu lại ngồi bên mép giường, “Tửu Tửu, ba muốn bàn với con một chuyện.”

“Hửm?” Nguyễn Sơ Tửu vừa gọt táo, vừa nghiêng tai lắng nghe.

“Ba thấy cơ thể mình gần như đã hồi phục.”

“Đừng nói linh tinh.” Tay Nguyễn Sơ Tửu khựng lại, quả táo đang gọt đến nửa chừng bị tách ra làm hai, “Bác sĩ nói hiện giờ ba không thể xuất viện, trừ phi tìm được pheromone của người đã đánh dấu ba.”

Ngừng một lát, Nguyễn Sơ Tửu hỏi: “Ba à, thật sự anh cả của con không để lại mẫu pheromone nào cho ba sao?”

Nghe đến câu hỏi sau, Nguyễn Hàm Chi sặc nước miếng vì quá căng thẳng.

“Khụ khụ khụ…” Ông vừa vỗ ngực vừa cố trấn tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Nó qua đời đột ngột, thi thể cũng chưa tìm được.”

“……” Nguyễn Sơ Tửu im lặng lau nước mắt cho người anh cả chưa từng gặp mặt.

“Vậy càng phải nằm viện tiếp.” Nguyễn Sơ Tửu không để ba có cơ hội nói chuyện xuất viện nữa, “Ba à, con tìm được việc rồi.”

“Việc gì vậy? Không mệt quá chứ?” Nguyễn Hàm Chi hơi lo lắng.

“Không đâu.” Nguyễn Sơ Tửu lắc đầu, “Làm diễn viên ở Tinh Hà Giải Trí.”

“Tinh, Tinh Hà Giải Trí?” Nguyễn Hàm Chi sững sờ.

“Ừm.” Nguyễn Sơ Tửu biết ba vẫn luôn âm thầm quan tâm đến người con trai lớn của ông, sợ ba nghĩ linh tinh nên nói thêm: “Ngày mai con bắt đầu đi học ở Tinh Hà, ban ngày chắc không đến thăm ba được.”

“Không sao đâu.” Tay Nguyễn Hàm Chi âm thầm siết chặt trong chăn, mặt vẫn giữ nụ cười: “Vậy Tửu Tửu phải cố gắng lên nhé.”

“Vâng, con sẽ cố ba à.”

Rời bệnh viện, Nguyễn Sơ Tửu trở về nhà, lúc này mới có thời gian mở thiết bị liên lạc.

Hà Chung Ngôn đã gửi lời mời chơi game từ hai tiếng trước. Nguyễn Sơ Tửu nhắn lại, giải thích rằng cậu vừa về đến nhà.

Hà Chung Ngôn nói không sao, rồi trò chuyện một lúc về khóa học bầu trời, sau đó cả hai đi nghỉ ngơi.

……

Nắng sớm xuyên qua ô cửa sổ cũ kỹ, chiếu lên tấm chăn màu vàng nhạt, tạo thành những ô vuông ấm áp.

Nguyễn Sơ Tửu khó nhọc đưa tay tắt chuông báo thức, lồm cồm bò dậy. Cậu nheo mắt nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ hồi lâu rồi mới hất chăn xuống giường.

Sau khi ăn sáng đơn giản bằng sandwich trứng chiên, cậu lên tàu điện đi đến công ty.

Tối qua công ty đã phân chia lớp học và lịch trình, Nguyễn Sơ Tửu dựa vào bản đồ điện tử đi đến phòng học. Hà Chung Ngôn đã sớm đến trước, giữ chỗ cho cậu.

Thấy Nguyễn Sơ Tửu đến, mắt Hà Chung Ngôn sáng lên, vẫy tay gọi.

“Vị trí này vừa nghe rõ bài vừa không bị thầy chú ý nhiều.” Hà Chung Ngôn thu lại đồ vật giữ chỗ, “Tớ dậy thật sớm để đến chiếm chỗ đó.”

“Thầy chưa đến à?” Nguyễn Sơ Tửu nhìn quanh, thấy những người khác còn đang chơi thiết bị cá nhân, trông rất rời rạc.

“Có đến một lần, nhưng rồi lại ra ngoài ngay.” Hà Chung Ngôn vừa nói xong thì thầy giáo bước vào.

Chương trình học buổi sáng khá dày đặc, ngoài các học viên mới như họ, còn có cả thực tập sinh đã huấn luyện lâu ngày trong công ty.

Học xong buổi sáng, Hà Chung Ngôn gần như sụp xuống bàn, rên rỉ: “Mệt chết đi được, cảm giác từng chữ thầy nói tớ đều hiểu, mà ghép lại lại nghe không hiểu chút nào luôn.”

Nguyễn Sơ Tửu đỡ hơn một chút, tuy kỹ thuật thầy dạy rất mới, nhưng mấy thứ cơ bản cũng không khác lắm so với đời trước cậu từng học qua.

“Đi ăn thôi.” Nguyễn Sơ Tửu bụm bụng đói thì thầm.

“Chờ tớ với.” Hà Chung Ngôn đứng dậy đi cùng, “Tớ nghe nói nhà ăn của Tinh Hà Giải Trí rất nổi tiếng, đặc biệt là món mì bò thái sợi, từng là địa điểm nổi đình đám trên mạng.”

Vừa trò chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc hai người đã đến nhà ăn.

Hà Chung Ngôn kéo Nguyễn Sơ Tửu tìm đến quầy mì bò, gọi hai bát rồi tìm chỗ ngồi chờ.

“Ơ, bên kia đông người quá kìa.” Hà Chung Ngôn chỉ ra sau lưng Nguyễn Sơ Tửu.

Nguyễn Sơ Tửu quay lại, thấy hơn nửa số người trong nhà ăn đang đổ dồn về một hướng, trông vô cùng náo nhiệt.

“Chẳng lẽ có quầy ăn vặt mới mở ngon lắm sao?” Cậu nhìn hướng đó, “Đó chẳng phải là khu ăn vặt sao?”

Cách hai người khoảng mấy chục mét, một chiếc màn hình từ từ xoay lại, chiếu lên khuôn mặt mơ màng của Hà Chung Ngôn và Nguyễn Sơ Tửu.

Hai người chưa phát hiện gì, đúng lúc mì bò được mang tới nên lập tức chuyển sự chú ý sang đồ ăn, hào hứng ăn mì.

Bên kia màn hình, thầy giáo VJ giám sát nhìn hai người mê ăn mà không nói nên lời. Thầy cũng bắt đầu đói, đành lấy túi bánh quy nhỏ ra ăn tạm.

Trong khi Hà Chung Ngôn và Nguyễn Sơ Tửu còn mải chìm trong mỹ thực, họ không hề biết buổi phát sóng trực tiếp tổng nghệ lúc đó đang ghi hình một ngôi sao nổi tiếng nhất giới giải trí hiện nay – Cố Nghiên Xuyên.

Buổi chiều học lễ nghi, Nguyễn Sơ Tửu và Hà Chung Ngôn bị giáo viên giữ lại luyện tư thế đứng, không hề hay biết một diễn đàn chuyên săn tin giới giải trí bỗng xuất hiện một bài đăng có hình họ.

Tiêu đề bài viết là: “Có ai xem 《Xin chào, người đại diện》 phát trực tiếp mà vô tình thấy mấy người qua đường không? Visual cực đỉnh!!!”

Chủ thớt khá hào phóng, đăng luôn ảnh chụp màn hình từ livestream, phía dưới comment rôm rả.

Lầu 1: Đây là nhà ăn của Tinh Hà Giải Trí mà, tớ cũng để ý đến hai người kia!!! Nhất là cái bạn tóc xanh ấy, ngơ ngác mà đáng yêu thật.

Lầu 2: Thấy rồi +1… Còn bị họ làm thèm nữa, gọi hộp cơm tiếp tục xem livestream thôi.

Lầu 3: Không biết là nhân viên hay tân binh của Tinh Hà, nếu là tân binh thì liệu có debut không nhỉ?

Lầu 4: Visual thế này mà không debut thì tiếc quá...

Lầu 5: Ờ thì… cũng bình thường thôi… Ảnh chụp kiểu này thì ai chẳng đẹp, visual thật sự thì sao sánh được với Cố Nghiên Xuyên – nam chính của livestream lúc đó?

Lầu 6: Nghi ngờ bạn ở trên chưa kịp xem kỹ ảnh đã vào phản bác… Cố Nghiên Xuyên và bạn tóc xanh rõ ràng không cùng phong cách.

Lầu 7: Tớ nghi thầy giáo giám sát livestream cũng chú ý đến hai người đó, vì màn hình dừng lại trên họ mấy giây liền.

Lầu 8: Đúng lúc mặt họ quay sang… rồi thản nhiên cúi đầu ăn mì tiếp.

Lầu 9: Muốn biết weibo hoặc thông tin idol nhỏ tóc xanh QAQ, diễn đàn thần thông quảng đại tìm ra được không?

Lầu 10: Biết đâu là chiêu marketing của Tinh Hà, cố tình sắp xếp để tạo chú ý, rồi ngày mai ra thông tin chính thức về hai người ấy.

Lầu 11: Toàn là chiêu trò quảng bá thôi, nhìn nhiều rồi nên chẳng bất ngờ.

……

Ba ngày trôi qua, bài đăng đó đã gần một nghìn bình luận, nhưng vẫn chưa ai tìm ra thông tin của Nguyễn Sơ Tửu.

Trong khi đó, Nguyễn Sơ Tửu đang bị giáo viên ép hạ thấp người để luyện tư thế diễn xuất cho tương lai.

“Đau quá, thầy nhẹ tay chút.” “Tửu Tửu cứu tớ với, lưng tớ ——”

Tiếng kêu rên thê thảm của Hà Chung Ngôn vang lên bên tai. Nguyễn Sơ Tửu thương cảm nhìn cậu, rồi từ từ ngả người nằm xuống thảm.

Cửa phòng tập vang lên tiếng gõ, Nguyễn Sơ Tửu liếc mắt thấy hai thầy giáo bước vào, sau đó nghe tiếng trò chuyện nhỏ.

Tiếp theo là tiếng bước chân ngày càng gần. Nguyễn Sơ Tửu chống tay ngồi dậy, quay đầu lại, thấy một người đàn ông trẻ mặc âu phục đứng cách mình khoảng một mét.

Bộ âu phục may đo ôm sát làm anh ta trông như bước ra từ thế giới xuyên không.

“Xin chào, tôi là người đại diện của các em, tôi tên là Văn Mãn.” Người đàn ông mặc đồng phục đen chỉnh lại chiếc kính không mấy hợp với khí chất của mình.

Nguyễn Sơ Tửu yếu ớt giơ tay chào lại.

“Chào anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play