Trương Nghiên thở dài, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Tớ thật sự rất ghen tị với cậu. Nếu có dị năng thật, tớ sẽ chạy ngay ra ngoài cho thây ma cắn thử."
Cô ấy cười nhạt: “Nói thật, trong tận thế này, chỉ có thể dựa vào chính mình”
Hạ Quất đổ tỏi băm vào dầu, tiếng đồ ăn xèo xèo vang lên, mùi thơm nhanh chóng lan tỏa: "Cậu có được thứ này thì phải đánh đổi thứ khác. Ở bên Phương Phong, cậu có đồ ăn, có chỗ ở, trong căn cứ này cũng tương đối an toàn. Nhưng nếu tự mình sinh tồn, cậu sẽ phải đối mặt với thây ma tàn ác, phải chạy trốn bất kể đêm ngày. Đến dị năng giả cũng có lúc bị thây ma bao vây và nuốt chửng."
Cô trút thịt vào chảo, mùi hương đậm đà và khói dầu che mờ đôi mắt cô: "Trước khi quyết định, cậu phải suy nghĩ kỹ xem mình thực sự muốn gì."
Trương Nghiên không nói gì nữa. Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mông lung như đang chìm Trong suy tư.
Hạ Quất xào xong một đĩa thịt sốt chua ngọt, bày ra đĩa. Trương Nghiên bị mùi thơm kéo trở lại thực tại, nhìn cô đầy ngạc nhiên: "Sao tay nghề nấu ăn của cậu lại giỏi thế này? Mới xa nhau một thời gian ngắn mà cậu thay đổi nhiều thật đấy. Ngày trước cậu còn chê nấu ăn làm hỏng tay, chưa bao giờ chịu rửa bát hay nấu cơm."
Cô ấy nhớ lại quãng thời gian trước, ánh mắt hiện lên chút hoài niệm: "Hồi đó ngày nào chúng ta cũng ra ngoài ăn, ghét đồ ăn căng-tin đến phát chán. Sau khi tan học thì đi dạo phố, mua quần, xem phim. Mới có một tháng mà cứ như đã là kiếp trước vậy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play