Đã lâu rồi mới lại có cảm giác như vậy, Ninh Anh hơi hoảng, vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác.
Tần Huyền Mục thì không phát giác, vẫn nắm tay nàng hỏi: “Trẫm vừa rồi trông thấy một bản tấu quan trọng... nàng sau đó nói gì nữa?” Hình như có nghe thấy tiếng nàng, nhưng thực chẳng rảnh bận tâm — từ sau khi Đô sát viện được chỉnh đốn, mấy vị đại thần kia như muốn chứng tỏ năng lực, đến cả tham ô ở chốn xa xôi như Lạc Châu cũng đào ra được.
Song như vậy cũng tốt, lấy việc nhỏ răn đe lớn, đừng tưởng thiên cao hoàng đế xa, quan viên nơi hẻo lánh là có thể tùy tiện làm càn.
Lòng Ninh Anh cũng đã dần yên ổn lại, ngón tay nhẹ cào trong lòng bàn tay chàng: “Xem ra hoàng thượng cũng chẳng thể chuyên tâm hai việc một lúc được đâu.”
Ngứa ngáy lướt qua, Tần Huyền Mục liền nắm chặt ngón tay nàng, khóe môi khẽ nhếch: “Trẫm ngồi bên cạnh nàng, chẳng phải là đang bồi tiếp nàng đó sao?” Trong thiên hạ, còn có ai được trẫm đối đãi như vậy?
Ninh Anh đương nhiên không phải thật lòng oán trách, chỉ là cố ý trêu chọc chàng mà thôi.
Thấy nàng không nói gì, chàng bỗng cúi đầu: “Hay là nàng vẫn cảm thấy vừa rồi trẫm chưa thân thiết với nàng?” Một tay đỡ lấy sau đầu nàng, từ từ cúi sát lại gần, “Nàng có thể chủ động hôn trẫm, như vậy trẫm mới có thể tạm thời không xem tấu chương nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play